Chương 28: Nỗi Đau Khi Ly Biệt

Mộ Dung Nhan về tới tẩm cung của điện Chiêu Lan, lấy tay khẽ vuốt một góc y bào bị nước mắt của Lãnh Lam Ca làm ướt còn chưa khô, lấy từ trong lòng ra chiếc túi hương mà nàng đã đưa mình, nhẹ nhàng mở ra nhìn, nguyên lai là một lọn tóc đen của Lãnh Lam Ca.

Cái gọi là thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu *.

Ở Yên quốc, nếu có nữ tử cắt một món tóc đen của mình tặng cho tình lang, cũng đồng nghĩa với việc đem toàn bộ thân thể mình gửi cho người trong lòng, cũng chính là nghĩa, cuộc đời này không phải người không gả, biểu đạt tình yêu tột đỉnh.

(*Trích trong Hiếu kinh: nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da)

Mộ Dung Nhan cầm lọn tóc đen được dây tơ cột gọn suy nghĩ thất thần, trong lòng cảm khái vạn phần, không khỏi nhất thời mỉm cười, lại nhất thời thở dài, dưới bóng nến không ngơi nghĩ tới người kia, điên đảo không thôi.

Đêm đến, Mộ Dung Nhan đem túi hương có tóc của Lãnh Lam Ca giấu kỹ bên người, rồi mới bình yên đi vào giấc ngủ, một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Chiêu đế lệnh cho Cao Tuyền mang một bộ ngân giáp đến Chiêu Lan điện, giao cho Mộ dung Nhan.

"Thất điện hạ, mau thay đi, qua nửa canh giờ nữa, ngài sẽ đi Tế Thiên Thai nhận bệ hạ thụ phong." Cao Tuyền đem bộ ngân giáp giao vào tay Tuyết Nhi rồi xoay người rời đi.

"Điện hạ, để nô tỳ mau chóng thay cho người."

Tuyết Nhi nâng bộ ngân giáp lạnh như băng, nói với Mộ Dung Nhan.

Được. Mộ Dung Nhan cởi ngoại bào, giang hai cánh tay, để Tuyết Nhi mặc ngân giáp lên người cho mình.

Lúc này, không biết Tiêu Tử Yên đi ra từ trong điện khi nào, nàng đến bên cạnh Tuyết Nhi, hồng mắt nói:

"Tuyết di, để ta phụ giúp."

Tuyết Nhi gật gật đầu, liền đem miếng lót vai cùng bao đầu gối giao cho Tiêu Tử Yên.

Không bao lâu, Mộ Dung Nhan dưới sự trợ giúp của hai người đã mặc tốt một thân ngân giáp, nàng chỉ cảm thấy bộ khôi giáp này kỳ thật cũng không quá nặng nề bất tiện như trong tưởng tượng, ngược lại rất nhẹ lại vừa người.

Nàng không biết, bộ ngân giáp mà Yên Chiêu đến đưa này cũng không phải do tài liệu bình thường chế thành, mà toàn bộ do sắt mềm từ cửu thiên chế thành, tuy trọng lượng nhẹ, nhưng năng lực phòng hộ cũng tuyệt đối không thấp hơn trọng khải.

Mộ Dung Nhan đứng trước gương đồng, đầu đội khôi giáp, sau đó xoay người hỏi Tiêu Tử Yên cùng Tuyết Nhi:

"Thế nào? Bổn vương có phong độ đại tướng không?"

Tiêu Tử Yên si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, không nói gì, kỳ thật trái tim đã sớm như bị đao cắt, thứ mình muốn, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không chiếm được, cũng không thể níu giữ...

"Điện hạ, trên chiến trường cũng không phải trờ đùa, dù cho ngươi có võ công cũng sẽ hung hiểm vạn phần, ngài cần phải cẩn thận nhiều hơn!" Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Nhan mình mặc khôi giáp, không biết vì sao lòng lại càng chua xót.

Nàng thầm nghĩ, thượng thiên bất nhân, thật sự là thượng thiên bất nhân! Không thể cho ngươi khôi phục hồng trang thì thôi, nay cư nhiên còn muốn để một nữ tử như ngươi mặc giáp ra trận...

"Ừ, ta biết mà, Tuyết Di."

Mộ Dung Nhan thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy vào tẩm điện, rút ra một cái hộp dài từ trong đáy hòm y phục.

"A, lần này cũng không thể quên mang theo ngươi."

Mộ Dung Nhan mở hòm, lấy thanh đoản nhận khảm đầy bảo thạch nằm trong hộp ra, giấu vào giày mình.

"Ta phải đi... các ngươi cũng tự bảo trọng, ta rất nhanh sẽ trở về." Mộ Dung Nhan phất phất tay với Tiêu Tử Yên và Tuyết Nhi, rồi chân không dừng lại quay đầu bước đi.

Tiêu Tử Yên nhìn theo bóng lưng mặc ngân giáp của Mộ Dung Nhan, ảm đạm xuất thần.

Gió thổi qua ngọn cây, mang theo âm thanh sàn sạt, tựa như tiếng thở dài sầu bi của một người nữ tử.

Tử Yên ở nơi này chờ ngươi... Nếu ngươi một mực không về, ta sẽ ở đây chờ ngươi cả đời.

Thời điểm Mộ Dung Nhan đuổi tới Tế Thiên Thai, chỉ thấy Chiêu đế tay cầm ba cây hương đứng thẳng ở trung ương tế đàn, mà chúng Hoàng Tử cùng quần thần đứng ở cầu thang hai bên sườn, chung quanh dàn tế là mười vạn binh lính mặc thiết giáp đứng thẳng hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!