Chương 27: Trước Tượng Phật

Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Dung Nhan, lắp bắp hỏi lại:

"Điện hạ... ngài nói gì?"

"Hiện tại bổn vương sẽ chuộc thân cho Tiêu cô nương!" Mộ Dung Nhan nói.

Tú bà đương nhiên không cam lòng để cái cây rụng tiền như Tiêu Tử Yên dễ dàng đi, lập tức bày ra sắc mặt khó xử:

"Điện hạ ngài biết đó, Tử Yên cô nương là chiêu bài nổi danh nhất của tiểu lâu, nếu ngài mang nàng đi rồi, việc làm ăn buôn bán của tiểu lâu sợ là sẽ bớt đi hơn phân nửa..."

"Ngươi đừng dông dài, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới thả nàng đi?" Mộ Dung Nhan không kiên nhẫn đánh gãy lời tú bà.

Chuyện này... Tú bà bắt đầu thầm gảy bàn tính trong lòng.

Lúc đó, Tiêu Tử Yên kéo ống tay áo Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng nói:

"Tử Yên đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng tử yên không thể làm cho điện hạ lại vì Tử Yên mà hao tài tốn của, để tự ta đến đi, điện hạ ngài chờ một chút."

Nói xong, Tiêu Tử Yên liền tiến lên, thản nhiên nói với tú bà: Ngươi đi theo ta.

Tú bà kia không rõ cho nên đi theo Tiêu Tử Yên vào phòng của nàng, chỉ thấy nàng mở tủ quần áo của mình ra, hai tay với vào sờ so4ng một lúc lâu, tựa hồ dùng sức gõ tấm ván gỗ, một nửa trước của chiếc tủ liền chậm rãi tách rời ra hai bên sườn, sau đó nửa phần tủ còn lại thế nhưng chứa đầy đủ các loại châu bảo ngọc khí, hoàng kim mã não!

Đây đều là thứ những năm gần đây các đại quan quý nhân tặng cho Tiêu Tử Yên, nàng vẫn lén cất giấu, vì mong một ngày kia nếu mình có thể gặp gỡ một người đáng giá phó thác, sẽ dùng số tiền tài này tự chuộc thân.

Tiêu Tử Yên nhẹ nhàng dời bước đến trước đàn tranh của mình, ôm lấy nó, nói với tú bà đã sớm bị tiền tài mê đảo thần hồn:

"Trừ cây đàn tranh này, hết thảy mọi thứ trong phòng đều thuộc về ngươi, hẳn là xa xa đủ rồi, thỉnh nhượng ta đi thôi."

Tú bà cầm vàng bạc châu báu trên tay, cũng không quay đầu lại nói với Tiêu Tử yên:

"Đây là chuyện đương nhiên! Chúc mừng Tiêu cô nương khôi phục thân tự do!"

Tiêu Tử Yên lặng thinh rời khỏi phòng, trên hàng hiên bắt gặp Tô Linh Lung đang tựa vào một cây trụ, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.

Tiêu Tử Yên chậm rãi đi về phía nàng, nhẹ giọng:

"Linh Lung tỷ tỷ, ta phải đi rồi, trân trọng."

Tô Linh Lung có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Tiêu Tử Yên, sau đó ghé sát bên tai nàng, nói:

"Tiêu muội muội, tỷ tỷ cũng không biết có nên chúc mừng ngươi không, chỉ có thể nói, con người ah, vẫn đừng nên dùng tình cảm quá sâu thì tốt hơn, nếu không... chỉ sợ là một giấc mộng dài mà thôi."

Nói xong, nàng liền phiêu nhiên đi lướt qua Tiêu Tử Yên, về hướng phòng mình.

Tiêu Tử Yên nhìn bóng lưng Tô Linh Lung đi lướt qua, cứ cảm thấy trong lời nàng nói có ẩn ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này có thể ở nơi mà Mộ Dung Nhan từng sống, liền cảm thấy vô luận phát sinh cái gì cũng đáng giá, liền cũng không nghĩ nhiều.

Đương kim Thất điện hạ chuộc thân cho hoa khôi Tiêu Tử Yên của Vọng Nguyệt Lâu, chuyện đó không bao lâu liền lan truyền xôn xao dư luận.

Trong khoảng thời gian ngắn, bách tính Yên kinh trong lòng đều thầm nghĩ, một vị Hoàng tử thế nhưng lại chuộc thân cho một nữ tử phong trần, Thất điện hạ này rốt cuộc là dạng người gì?

Mộ Dung Nhan cuối cùng mang theo Tiêu Tử Yên cùng về điện Chiêu Lan.

Cung nữ Tuyết Nhi vừa thấy Mộ Dung Nhan trở lại, liền lo lắng xông lên hỏi:

"Điện hạ, đã nhiều ngày qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nô tỳ vừa nghe nói, bệ hạ muốn người ngày mai xuất chinh đánh giặc?! Này... này không phải muốn hại chết điện hạ sao?!"

Mộ Dung Nhan biết là Tuyết di lo lắng cho mình trên đường hành quân gặp phải nguy hiểm, sẽ bại lộ thân phận nữ tử.

Nàng khẽ thở dài, tiến lên cầm tay Tuyết di, trấn an:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!