Tiêu Tử Yên thản nhiên dịch qua một bên, nhượng ra một lối đi, nhẹ giọng nói:
"Lãnh tiểu thư, thỉnh vào."
Đợi Lãnh Lam Ca tiến vào, Tiêu Tử Yên liền chậm rãi đóng cửa lại, quay người, thấy Lãnh Lam Ca có chút đăm chiêu lấy tay nhè nhẹ vỗ về dây đàn tranh của mình.
Tiêu Tử Yên đem hai chén trà trên bàn lại, châm trà từng chiếc một, sau đó nâng mi nói với Lãnh Lam Ca:
"Lãnh tiểu thư, mời ngồi."
Lãnh Lam Ca nghe vậy xoay người chống lại ánh mắt Tiêu Tử Yên, sau đó chậm rãi đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Đợi Lãnh Lam Ca ngồi rồi, Tiêu Tử Yên cũng ngồi xuống theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói được một lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm tách trà trước mặt.
"Tiêu cô nương, như thế nào không hỏi vì sao ta lại đến?" Sau một lúc lâu, Lãnh Lam Ca cuối cùng mở miệng trước.
Tiêu Tử Yên nghe xong, cười khổ:
"Lãnh tiểu thư tất nhiên vì hắn mà đến, Tử Yên làm sao không biết ngại mà hỏi nhiều..."
"Có phải Tiêu cô nương cho là ta tới oán trách ngươi không?"
"Nếu Lãnh tiểu thư muốn oán trách ta, cũng là chuyện hẳn nên..."
"Không, ta không phải đến oán trách ngươi, ta là đến cầu Tiêu cô nương... Chỉ hy vọng... sau khi ta nói ra lời thỉnh cầu, Tiêu cô nương đừng oán trách ta là tốt rồi..."
"Là cầu ta không yêu hắn nữa sao? Hay là cầu ta hoàn toàn biến mất trước mặt hắn?" Tiêu Tử Yên cụp mi, trong lòng lại một trận cười khổ.
Lãnh Lam Ca nghe nàng thế nhưng lại thẳng thắn biểu đạt tình yêu của nàng với Mộ Dung Nhan ở trước mặt mình như thế, cũng thoáng ngẩn ra, nhưng cắn cắn môi, nói tiếp:
"Ngươi có biết, hắn hiện tại thân hãm tai ương lao ngục hay không?"
Tiêu Tử Yên nghe xong, mờ mịt ngẩng đầu, nói:
"Ngươi... ngươi nói cái gì?"
"Hắn bị người ta vu hãm... hiện tại bị Hoàng Thượng cầm tù ở Đại Lý tự... chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn ra... Lần này ta đến, là vì cầu ngươi chuyện này..." Hai tay Lãnh Lam Ca đặt dưới bàn, gắt gao siết chặt y sam của mình thành một đoàn.
"Ta... ta nên làm thế nào để cứu?" Tiêu Tử Yên vội vàng hỏi, dừng một chút, lại hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn?"
Lãnh Lam ca lại không trả lời, chỉ ngưng mắt nhìn chăm chú vẻ mặt khẩn trương của Tiêu Tử Yên, mà bàn tay ở dưới bàn càng dùng sức siết chặt.
Tiêu Tử Yên thấy Lãnh Lam Ca đột nhiên không nói nữa, gấp đến độ bật dậy, hỏi:
"Lãnh tiểu thư, thỉnh ngươi nói cho ta biết hai ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn?"
"Tiêu cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu hắn, cho dù Lãnh Lam Ca ta ngày sau thiếu ngươi một nhân tình..." Lãnh Lam Ca cuối cùng gian nan mở miệng nói.
"Không cần ngươi nợ ta nhân tình, vì cứu hắn, ta... cái gì ta cũng đều nguyện ý." Tiêu Tử Yên bị lời Lãnh Lam Ca nói làm cho không hiểu thế nào.
Nàng nghiêm mặt hỏi:
"Nhưng trước tiên ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc làm sao? Ta nên làm thế nào để cứu hắn?"
"Hắn vì ngươi, tiến cung muốn gi3t ch3t Lục điện hạ, nhưng không giết được, lại gi3t ch3t một thiếp thân thị vệ của Lục điện hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!