Đại Lý tự, trong nhà lao.
Mộ Dung Nhan ngồi yên trên ván giường đơn sơ, nghe từ thông đạo có hai ngục tốt đang thấp giọng châu đầu ghé tai thì thầm.
"Aish, đừng nói, thật đúng là nhìn không ra Thất điện hạ tư văn nhã nhặn sẽ làm ra chuyện như thế!"
"Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm."
"Aish, có lẽ hắn xem như là vị hoàng tử đầu tiên của Đại Yên chúng ta từ khi khai quốc tới nay bị bắt vào ngục nhỉ?"
"Còn không phải thế, cũng không biết bệ hạ rốt cuộc muốn xử trí hắn thế nào! Nghe nói ah! thậm chí có khả năng sẽ bị!" Ngục tốt kia nói đến đây, thanh âm càng phát ra thấp đến không thể nghe thấy, dừng một chút, mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ kia: Xử tử.
Mộ Dung Nhan nghe thế, trong lòng lộ nụ cười sầu thảm, quả nhiên, các ngươi là muốn mạng của ta.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân của mấy người, chỉ nghe hai ngục tốt bên ngoài cung kính hô:
"Ty chức tham kiến Tề Vương điện hạ!"
Mộ Dung Nhan vừa nghe bốn chữ Tề Vương điện hạ liền vội vàng đứng lên, thầm nghĩ, Tứ ca đến đây! Chắc chắn hắn tin tưởng ta trong sạch!
Đột nhiên, Mộ Dung Nhan nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc: Hắn! hắn ở nơi nào?
Ngay sau đó, một bạch y nữ tử vọt vào, chính là người mà mình ngày đêm mong nhớ, Lãnh Lam Ca.
Lãnh Lam Ca một phen bổ nhào lên song sắt, thấy Mộ Dung Nhan bị cầm tù trong một gian nhà đá ước chừng khoảng hai trượng, vách tường đều là từ vô số tảng đá thô ráp ghép lại thành, trên vách tường chỉ để lại một lỗ hổng vừa hai nắm tay, miễn cưỡng có thể có vài tia nắng mặt trời tiến vào trong phòng giam ẩm thấp lạnh lẽo này.
Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Nhan đứng dưới ánh sáng mỏng manh, khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi, trên tay mang còng, trên chân có xích sắt, trên eo còn bị tròng vào một vòng sắt thô to, một đầu dây xích gắn lên tường, nàng liền nhịn không được nước mắt liên tiếp rơi xuống.
"Ca nhi! ta không sao!" Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca khóc khổ sở như thế, cũng không kìm được đỏ hốc mắt, liền không bận tâm chính mình, muốn đi qua đưa tay an ủi nàng, lại cách song sắt chừng một bước chân thì bị vòng sắt thô to bên hông gắt gao túm trụ, vô luận dùng lực thế nào cũng không thể đi tới trước một bước.
Chỉ nghe Mộ Dung Huyền nghiêm túc mở miệng nói:
"Mau mở cửa nhà lao, bổn vương muốn đi vào."
Chuyện này! Hai ngục tốt kia có chút do dự, đêm hôm qua, Hoàng Hậu còn tự mình lại đây ra lệnh, trừ nàng cùng Hoàng Thượng ra, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào thăm Thất điện hạ, nay để cho Tề vương cùng vị Lãnh đại tiểu thư tiến vào đã là không đúng, nếu lại mở cửa nhà lao, để cho Hoàng Hậu nương nương biết thì chẳng phải sẽ mất mạng sao!
"Làm sao? Còn không mau mở ra cho bổn vương?" Mộ Dung Huyền lại lên tiếng nói.
"Chuyện này! thứ cho ty thức khó có thể tòng mệnh!" Ngục tốt kia cúi đầu:
"Cấp trên đã hạ mệnh lệnh, trừ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận Thất điện hạ, thỉnh điện hạ đừng làm khó xử tiểu nhân!"
Ngươi! Mộ Dung Huyền nhíu mày.
Quên đi, Tứ ca! Mộ Dung Nhan uể oải nói:
"Ta lần này là thật sự! có khổ mà khó có thể nói!"
"Ngươi bị oan đúng không?" Lãnh Lam Ca vội vã hỏi.
Mộ Dung Nhan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, theo sau lại lắc đầu.
"Ngươi đây là có ý gì?" Mộ Dung Huyền thấy hắn một hồi gật đầu, lại một hồi lắc đầu, thập phần khó hiểu:
"Ngày ấy ngươi! ngươi cùng Tiêu cô nương đi ra, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mà Lãnh Lam Ca vừa nghe ngay cả Tề Vương cũng nói ngày ấy Mộ Dung Nhan đi theo Tiêu Tử Yên ra ngoài, trái tim lập tức lạnh lẽo, run giọng hỏi:
"Chẳng lẽ! ngươi thật sự cùng Tiêu cô nương kia!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!