Thẳng đến khi cỗ xe ngựa kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Trúc Nhi mới bối rối nhặt mấy cuộn vải rơi dưới đất lên, đi như bay trở về Lãnh phủ.
Trái tim của Trúc Nhi đập vội như nai con nhảy loạn, làm sao bây giờ, có lẽ mình gặp phải chuyện không nên thấy... Có nên nói cho tiểu thư biết không... Hay là đêm hôm trước tiểu thư khóc thương tâm như thế chính là bởi đã biết Thất điện hạ di tình biệt luyến?
Trúc Nhi thấp thỏm bất an trở về phòng, vừa vặn Lãnh Lam Ca cũng trở lại từ phủ Thái Học, nàng oán giận nói với Trúc Nhi:
"Từ sau khi Tề Vương điện hạ trở về, hắn đã hai ngày không tới phủ Thái Học... Cũng hai ngày rồi ta không gặp hắn... Ta còn có thật nhiều điều muốn nói với hắn đây..."
Trúc Nhi nghe trong lời tiểu thư nhà mình nói vẫn thực không muốn xa rời vị Thất điện hạ kia, vừa định nói cho nàng biết chuyện, lại không khỏi nuốt trở lại trong bụng, thầm thở dài trong lòng, aish, nếu nói ra, chỉ sợ tiểu thư sẽ thương tâm muốn chết, mà không nói, lại cảm thấy có lỗi với tiểu thư... Đều chỉ có thể oán cái tên Thất điện hạ bội tình bạc nghĩa kia, hừ, bộ dạng có sáng sủa thì có ích lợi gì... Aish, nam nhân trong thiên hạ rốt cuộc đều chung một tính tình, gặp người nào là yêu người đó!
Đúng lúc đó, quản gia của Lãnh phủ nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói:
"Đại tiểu thư, lão gia gọi ngươi đi đến thư phòng của hắn một chuyến."
Lãnh Lam Ca khẽ thở dài, nói:
"Ta biết, sẽ lập tức đi qua." Nàng thầm nghĩ, tám phần là phụ thân lại muốn thuyết phục mình gả cho Tề Vương điện hạ...
Lãnh Lam Ca nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến thanh âm trầm ổn như nước của phụ thân: Vào đi.
Lãnh Lam Ca đẩy cửa vào, lật tay đóng cửa lại, yên lặng đi đến trước mặt phụ thân.
"Hôm qua, phụ thân đã thấy Thất điện hạ rồi." Lãnh Hựu nhấp một ngụm trà, mở miệng nói.
"Ah, hôm qua hắn ở cùng một chỗ với phụ thân sao?"
"Phải, cùng đi Vọng Nguyệt Lâu."
"Các ngươi... đi tới nơi đó làm gì?" Sắc mặt Lãnh Lam Ca trầm xuống, không vui hỏi.
Lãnh Hựu không trả lời câu hỏi đó của Lãnh Lam Ca, chỉ trầm mặc nhìn nữ nhi, sau một lúc lâu, hắn mặt không chút thay đổi nói:
"Thất điện hạ trên đường cùng vị hoa khôi của Vọng Nguyệt Lâu ra ngoài, cả đêm không về, có vẻ đến giờ còn chưa hồi hoàng cung đâu."
"Phụ thân, người nói thế là có ý gì?!"
Lãnh Lam Ca tức giận hỏi ngược lại, nàng nghĩ, cho dù phụ thân không nguyện ta thích hắn thì cũng không cần dùng chuyện hoang đường như thế để bôi nhọ hắn chứ.
"Ý tứ chính là như thế, phụ thân cũng hết lời để nói, hy vọng con có thể tự lo lấy thân." Lãnh Hựu không chút hoang mang nói.
"Thật chẳng hiểu ra sao."
Lãnh Lam Ca cảm thấy phụ thân vì làm cho mình gả cho Tề Vương mà đã hoàn toàn trở nên không thể nói lý, liền lãnh đạm bỏ lại một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trở lại khuê phòng, Lãnh Lam Ca thở phì phù nói với Trúc Nhi:
"Phụ thân thật sự càng ngày càng quá phận!"
"Tiểu thư, lão gia nói gì với người, xem người tức giận đến thế, để nô tỳ rót cho ngài chén trà, trước xin bớt giận."
Trúc Nhi cầm ấm trà trên bàn, rót ra một ly.
"Phụ thân nói hôm qua ở cùng Thất hoàng tử, còn nói hắn cùng vị hoa khôi kia đi ra ngoài một đêm chưa về... Đây rõ ràng là bôi nhọ mà! Hắn sẽ không làm chuyện như thế đâu!"
Xoảng một tiếng, Trúc Nhi vô ý làm đổ nghiêng chén trà vừa rót đầy...
"Aish, Trúc Nhi ngươi sao có thể bất cẩn như thế, có bị bỏng không?" Lãnh Lam Ca quan tâm hỏi.
Tiểu... tiểu thư... Trúc Nhi cúi đầu, nắm gặt góc áo, bất an nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!