Chương 19: Tô Linh Lung

Hôm sau, Mộ Dung Nhan ở Tề Vương phủ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh rượu.

Mộ Dung Nhan xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn chằm chằm màn trướng xa lạ một lúc lâu mới đột nhiên lật người dậy, thầm nghĩ, ta... ta đây là ở Tề Vương phủ?

Hôm qua tựa hồ uống rượu...

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan lại vội vàng cúi đầu kiểm tra y sam, phát hiện vẫn là bộ đồ hôm qua liền thoáng thở phào, xem ra mình mặc y phục ngủ...

Tiếp theo lại nghĩ, kia hôm qua sau khi mình uống rượu, Lãnh Lam Ca đi đâu?

Lòng nghĩ thầm, aish, uống rượu hỏng việc! Liền vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi chạy đến đình viện, Mộ Dung Nhan nhìn thấy Mộ Dung Huyền đã trở về sau khi lâm triều đang luyện kiếm, liền kêu lên: Tứ ca!

Mộ Dung Huyền thấy Mộ Dung Nhan chạy tới chỗ mình liền thu kiếm, cười nói:

"Ngươi tiểu tử này, cuối cùng đã tỉnh!"

"Tứ ca... Hôm qua ta say rượu... Ca nhi sau đó thế nào?" Mộ Dung Nhan sốt ruột hỏi.

"Nàng không có việc gì, đêm qua ta đã giúp ngươi đưa nàng về Lãnh phủ." Mộ Dung Huyền thản nhiên trả lời, nghe Mộ Dung Nhan gọi nàng ấy là Ca nhi, trong lòng âm thầm nổi lên một tia ghen tị.

Kia đa tạ Tứ ca!

Mộ Dung Nhan vừa nghe nói tối qua Lãnh Lam Ca bình yên vô sự, cuối cùng sợi dây căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng xuống.

"Không có việc gì, ta và ngươi là huynh đệ, không cần khách khí như thế." Mộ Dung Huyền ôn nhuận nói: "Đúng rồi, hôm nay khi bãi triều, Thừa Tướng Lãnh đại nhân, Lại bộ Thượng Thư Trương đại nhân, Hộ bộ thượng Thư Hồ đại nhân, còn có cữu cữu của ta Bộ binh Thượng Thư Trầm đại nhân nói muốn đón gió tẩy trần cho ta, đến Vọng Nguyệt Lâu bày một bàn tiệc rượu, Thất đệ nếu không có việc gì thì cùng vi huynh đến đó nhé?"

Mộ Dung Nhan vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghe nói Thừa Tướng Lãnh Hựu cũng ở đó, nghĩ rằng mình sớm đã coi Lãnh Lam Ca là người thân nhất, vậy phụ thân của nàng ấy, tự nhiên cũng nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn...

Nghĩ vậy, Mộ Dung Nhan liền gật đầu, nghỉ ngơi ở Tề Vương phủ một lát liền cùng Mộ Dung Huyền đi đến Vọng Nguyệt Lâu.

***

"Tử Yên à, một hồi nữa ở Tử Vân Các sẽ có một số khách quý lại đây, đến lúc đó còn phải phiền ngươi dẫn theo Linh Lung, Y Y, Tiểu Uyển và vài tỷ muội khác đi đàn trợ hứng cho các vị đại nhân." Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu khách khí nói với Tiêu Tử Yên.

Ba người trong miệng tú bà cùng Tiêu Tử Yên được xưng là Vọng Nguyệt tứ mỹ, mỗi khi có đại quan quý nhân đến Vọng Nguyệt Lâu, tú bà mới có thể để cho bốn người này xuất trướng trợ hứng.

Nhất là Tiêu Tử Yên đứng đầu bốn người, bình thường nếu không phải vương hầu tướng quân thì thật đúng là không dễ gặp nàng.

Dân chúng áo vải bình thường, văn nhân mặc khách cũng chỉ có mỗi ngày hội mới có thể gặp phương dung của vị mỹ nhân có danh xưng Yên kinh nhất tuyệt này.

Dạ, Tử Yên đã biết.

Tiêu Tử Yên thản nhiên đáp lại, nhưng không khỏi thầm than, lưu kim tương ngọc mộng hồng lâu, nào ai biết được trong lòng sầu?

Tiêu Tử Yên vốn không thích đối diện với đám đại nhân mặt ngoài áo mũ chỉnh tề đó, nhưng bản thânmình thân hãm ở trốn phong trần, lại thân bất do kỷ...

Mỗi lần phải đi trợ hứng cho đám đại quan quý nhân, Tiêu Tử Yên đều phải cầu nguyện một phen, hy vọng gặp được người quân tử có thể thủ lễ, chứ không phải hạng tiểu nhân.

Vọng Nguyệt lâu, Tử Vân các.

"Lãnh đại nhân, bệ hạ thật sự sẽ phế trưởng lập ấu sao?" Lại bộ Thượng Thư Trương Lập đè thấp thanh âm, hỏi Thừa tướng Lãnh Hựu đang phẩm trà.

"Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, ba vị đại nhân nếu tin tưởng lão phu thì đừng ngại đi theo lão phu, đặt cược hết lên người Tề Vương đi."

Lãnh Hựu vẻ mặt bí hiểm vuốt chòm râu.

"Aish, cũng không biết Tề Vương rốt cuộc có cái khí phách làm đại cuộc hay không đây?" Trong lời nói của Lại bộ Thượng Thư Hồ Lượng vẫn có vài phần lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!