Tết Nguyên Tiêu, ngày hội náo nhiệt nhất của Đại Yên.
Hàng năm Tết Nguyên Tiêu vừa đến, toàn bộ kinh thành nơi nơi đều treo đầy hoa đăng, lúc này các công tử tiểu thư đều có thể thoát khỏi trói buộc của lễ giáo, xuất môn ngắm trăng, ngâm thơ đối từ, đoán câu đố đèn, thả đèn trời, có thể tự do tự tại chơi đùa một đêm.
"Tiểu thư... thật sự không cần ta giúp người trang điểm sao?" Trúc Nhi mang theo vài phần kinh ngạc hỏi.
"Không cần, hôm nay ta muốn tự mình điểm trang mới được..." Lãnh Lam Ca nhẹ nhàng mở hộp son, thấp giọng nói.
"Aish, tiểu thư người thiên sinh lệ chất, không son phấn đã cực xinh đẹp rồi, nếu điểm trang lên, vị Thất điện hạ kia còn có thể kiềm chế nổi sao?"
Trúc Nhi ở phía sau Lãnh Lam Ca nhẹ nhàng trêu đùa.
"Ngươi nha đầu này, lại nói hươu nói vượn, hắn sao có thể là cái loại người nông cạn như thế..." Lãnh Lam Ca dùng ngón tay thon dài quệt một ít son, thoa đều lên mặt mình cho tươi tắn.
Kỳ thật lúc này cho dù nàng không đánh son, hai gò má cũng đã ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.
"Aish, tiểu thư thích vị Thất điện hạ kia, sợ dù điện hạ làm gì thì tiểu thư cũng đều cho là tốt... Ai cũng nói nữ vi duyệt kỷ giả dung*, xem ra lời này không hề sai."
Trúc Nhi nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt mỹ trong gương đồng, không khỏi thở dài.
(*Câu nói nổi tiếng của Dư Nhượng, thích khách nổi tiếng bậc nhất thời Xuân Thu Chiến Quốc.
"Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt ký giả dung": Kẻ sĩ sẵn sàng chết cho tri kỷ, người đàn bà vì kẻ làm vui lòng mình mà điểm trang)
Lãnh Lam Ca không phản bác, cầm bút hoạ mi còn thật sự chăm chú vẽ lông mày, hồi lâu sau mới chậm rãi xoay người lại, thắc thỏm hỏi Trúc Nhi:
"Ta trang điểm có được không?"
"Aish, nếu ta là nam tử, sẽ không thể không yêu tiểu thư... Thật muốn biết vị Thất điện hạ kia rốt cuộc là người thế nào, có thể làm cho tiểu thư người chung tình với hắn như vậy..." Trúc Nhi chỉ cảm thấy Lãnh Lam Ca hôm nay đẹp tựa thiên tiên, ngay cả mình cũng nhìn ngây ngốc.
"Ngươi nha đầu này... Thật sự là... lại ba hoa!" Lãnh Lam Ca gắt giọng, nhưng trong lòng vẫn thực vui mừng khi được khen.
Nàng thầm nghĩ, cũng không biết tên ngốc tử kia có thể cũng thích không...
Tiếp đó, Lãnh Lam Ca đứng dậy, đi thong thả bước đến giá treo y phục, thoáng do dự nhìn xiêm y rực rỡ muôn màu, nhưng vẫn lựa chọn một kiện váy dài màu tuyết trắng, lại phối hợp với áo choàng làm bằng da cáo cũng thuần sắc trắng.
Nàng thầm nghĩ, ngốc tử kia chỉ biết mặc áo bào màu trắng, làm hại mình cũng chỉ có thể mặc xiêm y thuần trắng để phối với hắn...
Trúc Nhi?
Nô tỳ ở đây.
"Một lát nữa ngươi đưa ta xuất phủ... là có thể nhìn thấy hắn..."
"Ha ha, nô tỳ nhất định sẽ giúp tiểu thư người nhìn xem, cô gia này rốt cuộc có quá quan không." Trúc Nhi cười nói.
Chạng vạng tối, Trúc Nhi liền đưa tiểu thư nhà mình ra khỏi phủ.
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa hoa lệ đứng trước cửa Lãnh phủ, có một vị thiếu niên mặc bạch sam đang đứng khoanh tay đưa lưng xoay về các nàng.
Thiếu niên kia nghe được động tĩnh tiếng cổng phủ mở ra truyền đến từ sau lưng, liền lập tức xoay đầu lại.
Trong nháy mắt khi thiếu niên kia xoay lại, Trúc Nhi cảm thấy trái tim mình đột nhiên co rút một cái, không khỏi thầm nghĩ, thế gian này lại có nam tử xuất trần bất nhiễm như vậy sao?!
Mà khoảnh khắc khi Mộ Dung Nhan xoay lại nhìn thấy Lãnh Lam Ca, cũng không kìm được trái tim nhảy lên thình thịch, cứ cảm thấy hôm nay nàng ấy tựa hồ có chút không giống bình thường, mang theo một loại minh diễm động lòng người không nói nên lời, làm cho mình rốt cuộc không thể dời tầm mắt.
Lãnh Lam Ca nhìn ra cặp mắt cực nóng của Mộ Dung Nhan đang nhìn mình chằm chằm, lại nhớ tới Trúc Nhi còn đang ở đây, lập tức xấu hổ sẵng giọng:
"Ngươi... ngươi xem đủ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!