Kỳ thật Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca không phải nắm tay nhau rời đi, phải nói là Mộ Dung Nhan bị Lãnh Lam Ca nhéo lòng bàn tay kéo đi mới phải...
Thẳng đến khi đi xa rồi, Mộ Dung Nhan mới dám méo miệng kêu lên:
"Ai ui, đau đau đau... Ca nhi nàng... nàng làm sao vậy?"
Lãnh Lam Ca đột nhiên dừng chân, bỏ tay Mộ Dung Nhan ra, trừng mắt lườm người kia một cái, lạnh lùng nói: Ta muốn về. Rồi tự mình rảo bước tới trước.
Mộ Dung Nhan vội vàng giữ lấy Lãnh Lam Ca: Ta đưa nàng về phủ.
"Không cần, tiểu nữ tử tự có chân, cũng biết đường về nhà, không cần làm phiền Thất điện hạ!" Lãnh Lam Ca thở phì phì nói.
"Ca nhi... Nàng rốt cuộc giận gì thế?" Mộ Dung Nhan không dám buông tay, cười khổ.
"Ta không giận, ta chỉ là muốn về nhà, Thất điện hạ cứ ở lại cùng vị hoa khôi tiểu thư ôn lại tương tư là được rồi!" Lãnh Lam Ca bực bội đáp.
Thế này Mộ Dung Nhan mới hiểu, thì ra Lãnh Lam Ca đang ghen, lập tức tay dùng sức, ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng mình, lặng lẽ thủ thỉ bên tai nàng:
"Bổn vương hiểu, Lãnh đại tiểu thư của chúng ta ăn dấm chua."
Lãnh Lam Ca bị Mộ Dung Nhan thầm thì bên tai nói thẳng ra, vành tai nháy mắt liền đỏ, lập tức vừa thẹn vừa vội, muốn vùng ra khỏi vòng tay người kia, không biết vì sao vừa rồi bị Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng thổi nhiệt khí bên tai khiến cho cả người mềm nhũn, không có sức, chỉ đành xụi lơ nằm trong lòng hắn, miệng lại khẽ kêu:
"Buông! Tiểu nữ tử nào dám ăn dấm của điện hạ ngài! Dù sao điện hạ sớm hay muộn cũng sẽ tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp giống như mọi nam tử tầm thường trên thế gian này mà thôi!"
"Sẽ không đâu, cuộc đời này ta chỉ nguyện yêu một mình nàng, ở bên một mình nàng, dù người khác thế nào đi nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng!" Mộ Dung Nhan nói những lời này tình chân ý thiết, làm cho Lãnh Lam Ca đang ở trong vòng tay mình lập tức an tĩnh xuống.
Sau một lúc, Lãnh Lam Ca vẫn sâu kín nói:
"Điện hạ hiện tại vẫn còn thấy Lam Ca mới mẻ, cho nên mới nói những lời dễ nghe đó, ngày sau Lam Ca hoa tàn ít bướm, điện hạ chán rồi, tự nhiên sẽ đi tìm niềm vui mới."
Mộ Dung Nhan chậm rãi đem Lãnh Lam Ca ở trong lòng xoay lại đối diện với mình, đôi con ngươi màu hổ phách phiếm ánh sáng khác lạ, ấp úng nói:
"Ca nhi, kỳ thật... kỳ thật ta..."
Nàng muốn nói, kỳ thật ta cũng là nữ tử, sao có thể giống nam tử trên thế gian này.
Nhưng trong lòng lại rất sợ vạn nhất mình nói ra chân tướng thì ngay cả tư cách để thân mật cũng mất đi...
Mộ Dung Nhan cảm thấy trong lòng như có thiên quân vạn mã đang đánh giặc, nắm tay Lãnh Lam Ca, mồ hôi tuôn rơi...
Thật lâu sau, cuối cùng đem cỗ xúc động muốn nói ra chân tướng nhẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng nói:
"Ta chỉ có một trái tim, cũng chỉ có thể trao cho một người, mà người kia chỉ có thể là nàng, nàng tin ta, được không?"
Nàng tin ta, được không?
Lời này ôn nhu dị thường, lại lập tức chạm trúng nơi m3m mại nhất trong đáy lòng Lãnh Lam Ca.
Nàng nhìn vào đôi mắt chăm chú nghiêm túc của Mộ Dung Nhan, lại bắt giữ được một tia ẩn nhẫn như có như không, khẽ thở dài, đem má khẽ tựa lên vai người kia, nhẹ giọng đáp: Ta tin.
"Nếu nàng không thích, ta sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu cô nương này nữa." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng ôm Lãnh Lam Ca, nói bên tai nàng.
"Aish, ta tin ngươi! Ta đâu có nhỏ mọn như vậy chứ..." Lãnh Lam Ca đỏ mặt, trong lòng lại vui vẻ dạt dào.
"Vậy nàng không giận ta nữa chứ?"
"Ngốc, ta đã sớm không giận nữa rồi!" Lãnh Lam Ca cười gắt giọng mắng yêu.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!