Ta quỳ gối dưới chân phụ vương, gắt gao túm lấy góc áo của hắn, nước mắt giống như dòng sông dài quanh co bất tận, lặp đi lặp lại, ngã tới ngã lui, liền cầu khẩn một câu,
"Phụ vương, cầu xin ngài, đem Băng ngọc lộ cho nữ nhi đi... cầu xin ngài, mau cứu nàng..."
Nàng vì cứu mình, đã phạm vào tội phản quốc, hiện giờ nàng thân mang trọng thương, lúc này mới phát hiện..
Thiên hạ mặc dù lớn, nhưng căn bản không có chỗ dung thân cho hai người..
Muốn tìm một nơi chữa thương an toàn cho nàng lại không có.
Rơi vào đường cùng, ta đành phải mang theo nàng trở lại thành Ký Châu.
Thật sự là thật đáng buồn, thế gian này, có lẽ chỉ có hắn, phụ vương của mình mới có thể cứu nàng là hoàng tử Yên quốc này.
Ta đem chân tướng mọi chuyện nói cho phụ vương, khi ta nhắc tới đoạn Vương huynh cho ta Băng ngọc lộ kia, ta nhìn thấy trong mắt phụ vương cũng lộ ra mê hoặc thật sâu.
Lúc này ta đã vô lực so đo vì sao lúc trước Vương huynh muốn lâm chiến một đêm, mượn danh phụ vương đem một lọ băng ngọc lộ giả cho ta, có lẽ hắn vốn tưởng rằng ta còn có thể dùng ở trên người nàng ấy? Kết quả lại sai sót ngẫu nhiên hại vị Thái tử phi kia.
Hiện giờ, ta chỉ hy vọng phụ vương có thể nể mặt Mộ Dung Nhan liều chết cứu mình, đem Băng Ngọc Lộ chân chính giao cho ta, chữa thương cho nàng.
Hung Nô vương nhìn nữ nhi khóc đến lê hoa đái vũ, sâu trong đáy mắt, âm trầm một mảnh.
Thật lâu sau, phụ vương khàn khàn trách mắng,
"Hắn giết đứa con trai duy nhất của ta, đáng chết! Bổn vương không kéo hắn ra ngoài cho chó ăn, đã là nhân từ lớn nhất, không cần vọng tưởng bổn vương còn có thể lãng phí thánh dược cứu hắn!"
Nói xong, hắn liền nặng nề phất ta ra, đứng dậy, đi ra ngoài điện.
Phụ vương! Ta vội vàng nhào tới, gắt gao ôm lấy hai chân hắn, ta chưa bao giờ ti tiện cầu xin bất luận kẻ nào như vậy, cho dù người nọ là phụ vương của ta, ta ngẩng lên đôi mắt phiếm lệ, cắn răng nói,
"Chỉ cần phụ vương nguyện ý cứu nàng.. vô luận muốn nữ nhi làm cái gì, nữ nhi đều nguyện ý nghe theo lệnh của phụ vương!"
Ông trời ơi, ta chỉ muốn nàng hảo hảo sống sót, bất quá chỉ là một nguyện vọng hèn mọn này!
Hung Nô Vương từ trên cao nhìn xuống, trong mắt nhiễm đau đớn nồng đậm, thật lâu sau, hắn cuối cùng mở miệng nói,
"Ngươi nhất định phải cắt đứt quan hệ với hắn, hắn là tai hoạ của Hung Nô, hắn là địch nhân của bản vương, hắn là kẻ thù giết huynh của ngươi!"
Tay ta run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn gật gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói,
"Được, chỉ cần nàng có thể thoát hiểm, ta sẽ không gặp lại nàng nữa."
Còn chưa đủ.
Ánh mắt phụ vương gắt gao bức bách ta, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía,
"Ngươi cần phải gả cho người khác, triệt để lấy tâm không đành lòng, tình cảm nữ nhi! Nam nhi trong quân ta tuỳ ngươi lựa chọn, nhưng ngày mai liền phải thành hôn! Mà hắn, ngày mai cũng phải biến mất!"
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, khóe miệng tràn đầy cay đắng và buồn bã khó tả, ta cuối cùng lại gật đầu.
Nam nhân trước mắt này, từng là phụ vương yêu thương ta nhất, khi đó vô luận ta đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, hắn đều sẽ thỏa mãn ta...! Nhưng bây giờ ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình vô tình cỡ nào, đối với những lời hắn nói ra tàn khốc cỡ nào...
Nhưng tất cả những điều này, đều là ta tự tay tạo thành...! chẳng thể trách người khác.
Màn đêm buông xuống, nương theo ánh nến yếu ớt, ta cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi của nàng, dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve hai má nóng bỏng của nàng, giống như năm ta mười lăm tuổi, si ngốc vuốt ve nàng.
Tiểu Đề.. Tiểu Đề.. Nghe được trong miệng nàng gọi tên mình, ta hơi ngẩn ra, ánh mắt chua xót, nước mắt liền chảy xuống.
Ta biết, hiện tại trong lòng của nàng, có lẽ chỉ có một mình ta đi..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!