Sau khi anh Tân Nguyên chuyển đi, khu nhà chúng tôi ở bắt đầu trở nên bất ổn, nhưng mấy đứa chúng tôi hoàn toàn không cảm nhận được, bởi vì chúng tôi còn bồn chồn bất ổn hơn. Năm đó, trong khu tổ chức hoạt động văn hóa nghệ thuật dành cho thanh thiếu niên, trường tiểu học Đăng Hoa phải diễn vở kịch Công chúa Bạch Tuyết. Anh Tiểu Thuyền có vẻ ngoài thanh tú, lại đã vào đội nên đương nhiên được chọn đóng hoàng tử, còn chị Tần Thiến mặc dù học hành không ra sao nhưng lại là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, vậy là được chọn đóng công chúa. Tần Xuyên do cao gầy lênh khênh nên cũng được chọn đóng cái cây A, chỉ riêng tôi là không được phân cho vai nào, ngay cả một trong bảy chú lùn cũng chẳng đến lượt.
Thực ra tôi tự cho rằng bản thân mình rất có năng khiếu diễn xuất, bình thường đám con gái trong ngõ hay túm năm tụm ba chơi trò "gia đình". Khi ti
-vi chiếu bộ phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ, chúng tôi đứa nào cũng lấy khăn choàng của mẹ ra, quấn lên người làm váy, làm áo choàng, tôi còn đặc biệt thiết kế một kiểu tóc cổ trang, cuốn khăn đó lên tóc rồi dùng kẹp cố định chặt, khi đó tôi cũng được xem là "Fashion Queen" trong con ngõ nhỏ của mình.
Chúng tôi bắt chước cử chỉ của Bạch nương tử và Tiểu Thanh trong phim, hai bàn tay đặt trước ngực đảo mấy vòng, sau đó dùng ngón tay chạm vào hai bên huyết thái dương, lại giả vờ như đang lẩm bẩm đọc thần chú, so với những âm thanh lào xào do Tần Xuyên tạo ra, rõ ràng vai diễn của tôi ra dáng ra hình hơn. Có điều rất đáng tiếc là, thầy cô giáo trong trường lại không phát hiện ra điểm này. Khi thầy hiệu trưởng và đoàn phụ đạo đến chọn những diễn viên phụ, cho dù tôi có ngồi thẳng tắp, cằm hất cao, mắt mở to, họ vẫn không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ thế đi qua chỗ tôi ngồi.
Trong ngõ có mấy bạn được tham gia vào vở kịch Công chúa Bạch Tuyết, đối với mọi người đâyquả là một chuyện vô cùng thú vị. Hơn nữa cũng rất vinh quang, theo như lời thầy cô giáo thì, họ là những người đang làm nhiệm vụ, mà hai từ "nhiệm vụ" khi ấy đối với chúng tôi mà nói, là những từ ngữ vô cùng vĩ đại.
Thế là, ngoài thời gian đi học được các thầy cô giáo hướng dẫn diễn tập ra, về nhà rồi các bạn ấy còn hẹn nhau ăn cơm xong đến Tây đại viện tập tiếp. Tôi vốn rất thích những buổi tối đầu thu, những thứ như dây chun, bao cát, đá cầu, dế mèn, ve, kéo cuống lá, hạt dẻ đường, bánh bao rán… tất cả đều trở thành vở kịch thiếu nhi mà tôi không thể tham gia.
Nhưng tôi cũng không nỡ không đi theo các bạn, mặc dù chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế con bên cạnh nhìn các bạn nói những lời kì lạ, cổ quái khác hẳn thường ngày, nhưng tôi vẫn muốn đi, ít ra thì khi đến cảnh anh Tiểu Thuyền cứu chị Tần Thiến, tôi còn có thể tưởng tượng nàng công chúa đó chính là tôi.
Có lẽ do tôi quá khao khát mong ngóng nên cơ hội đến thật.
Hôm đó, các bạn tập trung trong Tây đại viện như mọi ngày, công tác chuẩn bị đâu ra đấy, anh Tiểu Thuyền giống tổng đạo diễn đang dặn chị Tần Thiến điều gì đó, chỉ cần anh tuyên bố bắt đầu, là sẽ tiến hành diễn tập ngay.
Tôi và mấy đứa trẻ con vẫn còn thò lò mũi xanh nhỏ hơn tôi vào tuổi đang rãnh rỗi ngồi chơi bên cạnh, tôi lấy cỏ đuôi chó gấp lại cho chúng chơi, Tần Xuyên thỉnh thoảng lại chạy đến quấy rồi.
Anh Tiểu Thuyền nói xong, chị Tần Thiến vừa gật đầu vừa đi giật lùi về phía sau, nhường lại "sân khấu" chính, giục mọi người chuẩn bị. Đúng lúc này, cô Diêu đi đến, gọi Tần Xuyên và chị Tần Thiến:
"Về nhà thôi, có chuyện rồi." Tần Xuyên tỏ vẻ không vui, cô Diêu gọi mấy lần, phải tới tận nơi lôi cậu ta đi. Chị Tần Thiến không cam lòng, đành nói với anh Tiểu Thuyền: "Hay mọi người đợi tớ một lát?"
"Tiểu Chu, các cháu chơi đi, hôm nay hai đứa nó không ra được nữa đâu." Cô Diêu kiên quyết chặn đứng suy nghĩ của chị Tần Thiến, Tần Xuyên càng không vui, nhưng bị mẹ kéo ghê quá, đành phải theo về nhà.
Tới tận khi ấy tôi vẫn không thấy chuyện đó liên quan gì đến mình, tôi còn mãi nhìn theo Tần Xuyên mà vui mừng trên nỗi đau khổ của cậu ta. Nhưng, chị Tần Thiến trước khi về lại nói một câu: "Vậy tối nay để Kiều Kiều đóng thay mình đi, nhớ lời thoại chứ?"
Tôi như bị sao băng đập trúng đầu, ngẩn ra.
"Yên tâm, Kiều Kiều ngày nào cũng ra đây xem chúng ta diễn, nhất định là nhớ." Anh Tiểu Thuyền cười, trả lời thay tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, cuống lên chứng minh cho người khác thấy là mình nhớ lời thoại. Mọi người không ai có ý kiến khác, tự đứng vào vị trí của mình, tôi thành thục diễn vai công chúa Bạch Tuyết mà tôi từng thầm diễn trong tâm trí vô số lần kia, bị bà mẹ kế đầu độc, được bảy chú lùn cứu sống, sau đó lặng lẽ chờ đợi, đợi gặp hoàng tử điện hạ của mình.
Cuối cùng, bảy chú lùn cũng đưa hoàng tử tới trước mặt công chúa. Tây đại viện không có đạo cụ giường hoa như trong kịch bản, tôi đành ngồi giữa bồn hoa, nhắm mắt lại, hít ngửi hương thơm của hoa cỏ xung quanh, đợi anh Tiểu Thuyền bước đến bên cạnh, cầm tay mình.
Anh Tiểu Thuyền đã cầm tay chị Tần Thiến rất nhiều lần, khi ấy tôi còn chưa biết thế nào là đố ky, ghen tuông, chỉ hơi khó chịu khi thấy anh ấy cầm tay chị Tần Thiến mà thôi. Cuối cùng cũng có ngày, tới lượt tôi rồi, tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in sự chờ đợi mong ngóng khi ấy, dẫn tới việc cả một thời gian dài sau đó, được cầm tay anh Tiểu Thuyền trở thành ao ước lớn nhất đời tôi, mà dường như cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi chuyện đều đã được ấn định là không thể.
"Nhìn xem, da của nó trắng như tuyết vậy! Má đỏ hồng như hai trái táo! Nhìn xem, tóc nó đen như gỗ mun ấy! Nó chính là công chúa Bạch Tuyết!"
Anh Tiểu Thuyền đi từng bước về phía tôi, anh cách tôi mỗi lúc một gần hơn, tôi có thể cảm nhận được anh đang cúi người, mỉm cười đưa tay ra. Tôi có chút sốt ruột muốn mở mắt, bởi vì tôi từng chứng kiến rất nhiều lần, nụ cười của anh Tiểu Thuyền lúc này là đẹp nhất.
"Tiểu Chu!"
Tôi nghe thấy tiếng chú Hà.
"Tiểu Chu!"
Anh Tiểu Thuyền dừng lại.
"Về nhà ngay!"
Mọi người đều dừng lại, tôi không thể không mở mắt.
Anh Tiểu Thuyền đã bước khỏi bồn hoa, đi đến cạnh chú Hà, họ thì thầm gì đó rồi anh Tiểu Thuyền đi theo chú Hà về.
Tôi đã không còn nhớ anh từ biệt tôi thế nào, cũng không nhớ các bạn hò hét kêu giải tán ra sao, tôi chỉ nhớ, rất lâu sau đó, một mình tôi vẫn ngồi giữa bồn hoa, hương hoa vấn vít bên cạnh, nhưng tôi lại bật khóc nức nở.
Vai mà tôi diễn, rõ ràng không phải công chúa Bạch Tuyết, mà là cô bé Lọ Lem, tôi thậm chí còn đáng thương hơn cả cô ấy, bởi tôi chưa kịp gặp hoàng tử, tiếng chuông điểm mười hai giờ đã vang lên, phép thuật liền biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!