Chương 46: Cuộc đời tươi sáng (14)

"Chết tiệt! Chị tôi."

"Hả?" Tôi cũng ngẩn ra, "Tần Thiến về à?"

"Tôi tìm chị ấy có chuyện… sao chị ấy lại vội vàng quay về đây, mẹ kiếp, lúc nào cũng thế, không bao giờ đánh tiếng khiến mình trở tay không kịp."

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, lần này nghe có chút gấp gáp, rõ ràng chị Tần Thiến bắt đầu sốt ruột.

"Mở cửa ra đi."

"Không được!" Tần Xuyên vội vàng ngăn tôi, "Chị tôi hằng ngày giáo dục tôi như giáo dục bọn lưu manh, đã giờ này rồi mà cậu còn ở chỗ tôi thì chị tôi sẽ nói thế nào?"

Tôi nghe cậu ta nói mà đỏ hết cả mặt, bắt đầu thấy bối rối.

"Tần Xuyên! Mở cửa! Chị biết cậu ở trong đó! Nghe thấy tiếng cậu nữa đấy! Đang làm chuyện xấu xa gì thế?" Tiếng chị Tần Thiến lọt qua khe cửa vào trong, tôi và Tần Xuyên nghe mà co rúm cả lại.

"Tần Xuyên! Có phải đang ở trong đó với đàn bà không hả? Nói cho cậu biết, nếu cậu mà bừa bãi chị đánh chết cậu! Đợi đấy!" Chị Tần Thiến tung chân đạp cửa.

Tần Xuyên mặt méo xẹo như sắp khóc, tôi hít sâu một hơi, ra hiệu cho cậu ta cứ mở cửa, nhưng chưa kịp thì "bịch" một tiếng cửa bật tung, một người mặc áo đen mà chúng tôi từng gặp ở Thượng Hải xông vào kẹp chặt Tần Xuyên, còn chị Tần Thiến cũng lách qua người áo đen kia lao vào như một cơn gió, chị ấy thậm chí còn chẳng thèm liếc Tần Xuyên, đẩy phắt cả hai người kia ra hung hăng như muốn bắt gian phải bắt tận giường, nhưng khi nhìn thấy người đang co rúm run rẩy ở đằng sau lại là tôi, chị ấy lập tức sững lại.

"Kiều Kiều?"

"Tần… chị Tần Thiến." Tôi cố gắng mỉm cười chào chị ấy.

"Thả em ra!" Tần Xuyên vùng khỏi tay gã áo đen xông tới, "Chị…"

Chị Tần Thiến lập tức cho Tần Xuyên một cái bạt tai.

"Chị làm gì thế!" Tần Xuyên ôm đầu, tức tối gào lên.

"Mày định giở trò gì với Kiều Kiều?" Chị Tần Thiến lại tung chân đá tiếp, "Mày dám ra tay với Kiều Kiều?"

"Em không có…"

"Tao đánh chết mày cho xong!"

"Không… không… không phải!" Tôi vội vàng ngăn chị ấy, vội vội vàng vàng giải thích tình hình hiện tại, nhưng chuyện liên quan đến Dương Trừng chỉ kể rất qua loa, chỉ bảo giờ ký túc đã đóng cửa nên không về được.

Nghe tôi kể xong chị Tần Thiến mới cười híp mắt ngồi xuống, vỗ vỗ lưng Tần Xuyên, "Cậu cũng thật là, phải nói sớm chứ."

"Đừng có chạm vào em!" Tần Xuyên gào lên, "Cái bàn tay nải chuối của chị đánh người đau lắm biết không hả? Chị có cho em cơ hội để nói không?"

"Tính chị nóng mà." Nói thì nói thế nhưng chị Tần Thiến cũng không chịu xuống nước trước việc mình đánh bừa Tần Xuyên.

Tôi lẳng lặng nhìn cánh cửa xiêu vẹo đã không thể đóng lại bình thường kia, lòng thầm niệm mấy lần a men.

"Em là em trai ruột của chị đấy! Có ai như chị không? Lúc nào cũng coi em như phường lưu manh, em liệu có lưu manh được bằng đám người bên cạnh chị không?" Tần Xuyên run rẩy chỉ vào người áo đen đứng bên cạnh.

Gã mặc áo đen mặt lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng, chị Tần Thiến búng búng móng tay được sơn màu vàng, "Chị chỉ muốn nhắc nhở cậu, có vài chuyện cần phải biết điểm dừng."

"Chị còn biết đến điểm dừng! Chị bỏ nhà theo trai lẽ nào em không được có người yêu? Nếu em với Tạ Kiều yêu nhau thật, có phải chị định đích thân ra tay giết em không?"

"Nếu hai đứa yêu nhau thì phải yêu cho tới cùng." Chị Tần Thiến ngước mắt, nhìn chúng tôi nói rõ từng từ từng chữ.

Lòng tôi chợt run lên, lén liếc nhìn Tần Xuyên, cậu ta vẫn còn gân cổ lên cãi với chị Tần Thiến cái gì mà chị ấy quá ngây thơ và bạo lực, động tí can thiệp vào chuyện của em trai, nhưng trên nét mặt của cậu ta, tôi rõ ràng nhìn thấy sự hoảng loạn và ngượng ngùng.

Chị Tần Thiến ngồi thêm một lát, hai chị em bàn nhau mở một cửa hàng bánh ngọt ở Bắc Kinh, Tần Xuyên muốn mời chị Tần Thiến làm nhà đầu tư, lúc ấy tôi mới biết thì ra Tần Xuyên đã sớm có ý định kinh doanh bên ngoài trường học từ lâu. Bàn chuyện nghiêm túc nên cả hai thu lại tính cách bạo lực và không nghiêm túc thường ngày, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, khiến tôi không thể không phục gen kinh doanh mạnh mẽ của nhà họ Tần.

Chị Tần Thiến vẫn thần bí như thế, không cho Tần Xuyên biết nơi mình đang ở, cũng không có ý định về thăm nhà, chỉ bảo vài hôm nữa lại đến, tôi đoán chắc chắn chị ấy sẽ kiểm tra bất ngờ. Trước khi đi, chị ấy lo lắng nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên chỉ thiếu nước giơ tay lên trời mà thề rằng không hề có ý định "vấy bẩn" tôi chị ấy mới hơi yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!