Thiên Hỉ đến thư viện còn, còn tôi quay về phòng ký túc. Trong phòng không có ai, tôi lấy thẻ phòng ra gọi điện cho Tần Xuyên. Trong ký túc không có máy tính, tôi lại không muốn lên QQ để phải nhìn cái nick Mãi mãi yêu Bảo Gia – Xuyên Tương sáng lấp lánh tới nhức mắt. Điện thoại quốc tế đắc vô cùng, tôi keo kiệt, bình thường chỉ toàn đợi cậu ta gọi về. Nhưng lần này tôi lại sốt sắng, tôi muốn hỏi cậu ta, Lưu Văn Văn cũng được, Trần Bảo Gia cũng được, cậu ấy đã thổ lộ với người ta thế nào.
Ít ra về phương diện này, cậu ta cũng được coi là có kinh nghiệm.
Điện thoại kết nối, bất ngờ là, người nghe không phải Tần Xuyên mà là Bảo Gia. Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi đành lên tiếng trước: "Tần Xuyên có ở đấy không?"
"Anh ấy ra ngoài mua đồ rồi." Bảo Gia có vẻ lạnh nhạt, "Cậu là Tạ Kiều phải không?"
"Ừ, phải. Chào cậu."
"Chào."
Chúng tôi lại im lặng.
"Cậu tìm anh ấy có chuyện gì?"
"Ờ, cũng không có gì, tôi có chút việc hỏi cậu ấy. Bao giờ Tần Xuyên về, bảo cậu ấy gọi lại cho tôi nhé."
"Chắc tôi sẽ không bảo đâu."
"Ồ…hả?" Tôi gần như chưa kịp hiểu ý của Bảo Gia.
"Tôi không thích lắm việc hằng ngày hai người gọi điện, gửi email, nhắn tin với nhau. Cứ có cảm giác cậu làm phiền tới cuộc sống của tôi và Tần Xuyên, như thế không ổn. Hi vọng sau này nếu không có việc gì quan trọng, đừng gọi cho anh ấy nữa. Vậy nhé, tôi cúp máy đây, bye bye."
Giọng Bảo Gia vọng ra từ trong ống nghe, giống như âm điệu trong các vở kịch Soap opera của Đài Loan. Không để tôi nói câu nào, cô ấy đã cúp máy. Tôi cầm ống nghe ngẩn ra ở đó, vừa giận vừa buồn.
Không biết có phải là một kiểu số mệnh hay không, mà tôi và các bạn gái của Tần Xuyên không bao giờ hòa hợp được với nhau.
Tôi bực bội cúp máy, thầm nghĩ thời gian này chắc không làm phiền tiểu tử kia nữa.
Ý tưởng đột phá của Na Na giúp tôi giải quyết sầu não trước mắt.
Sắp đến Noel, Na Na chạy sang phòng tôi bảo, muốn tổ chức một buổi liên hoan gồm cả nam lẫn nữ, cùng đón đêm bình yên. Lần liên hoan này, cô ấy sẽ là trung tâm, với tình hình trước mắt, phòng 213 là phòng tôi nổi tiếng nhất tòa nhà công chúa này, nên mỗi người trong phòng đều phải mời một bạn nam, có thể là bạn bè bình thường, bạn thân, cũng có thể là bạn trai.
Theo lời Na Na thì, không chừng sau đêm Noel, bạn bình thường, bạn thân gì gì đó đều biến thành bạn trai hết.
Sáng kiến này của Na Na ban đầu chỉ mình tôi ủng hộ, Thiên Hỉ và Vương Oánh chẳng thích thú lắm, Từ Lâm càng không phải nói, ép cô ấy hẹn hò với đàn ông thì thà bảo cô ấy mang đến mấy poster Hiei còn thực tế hơn. Vì tôi ủng hộ kế hoạch của Na Na là có mục đích của mình, nên phải chịu mất mặt trở thành đồng minh của cô ấy, cùng cô ấy đi năn nỉ thuyết phục Vương Oánh, Thiên Hỉ, Từ Lâm.
Cuối cùng Vương Oánh hẹn Dương Trừng, tôi hẹn anh Tiểu Thuyền, Thiên Hỉ hình như hẹn chủ nhiệm câu lạc bộ kịch, Từ Lâm chẳng hẹn ai, Na Na cũng không hẹn ai, nên hai người họ ghép thành một đôi, Từ Lâm tạm thời coi Na Na là "bạn trai".
Sau khi bố trí đủ người, Na Na lại đưa ra ý tưởng mới: Mỗi cặp nam nữ phải tặng quà Noel cho nhau. Chủ ý này thực ra là do tôi bàn bạc với cô ấy, tôi có ý định riêng, muốn tặng anh Tiểu Thuyền một món quà đặc biệt, đó là một lần tỏ tình.
Noel đến gần, mọi người vô thức cũng thấy hào hứng chờ đợi buổi tiệc sắp tới. Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau đi dạo phố, cùng chọn quà. Thiên Hỉ và Na Na nửa năm nay đã thuần thục thuộc hết mọi đường to ngách nhỏ của Bắc Kinh, nên họ đề nghị tới Tây Thiền Minh Châu hoặc Hoa UY, trong đó cái gì cũng bán, giá cả rẻ lại có thể trả giá, mua xong quà tiện thể lên tầng mua một hai cái áo len, chẳng tốn bao nhiêu tiền đã được một món quà Noel xinh đẹp vừa ý.
Chúng tôi đi xe bus, vừa lên xe Vương Oánh đã ca thán, cái gì mà mấy năm rồi chưa ngồi xe bus, cái gì mà người bên cạnh cứ dựa vào áo jacket của cô ấy, gì mà ngửi thấy mùi chân thối.
Cuối cùng vẫn là Từ Lâm chiếm chỗ giúp Vương Oánh, nên mới khiến Vương Oánh ngậm miệng không than phiền nữa. Đến Tây Thiền còn chưa đi hết nửa tầng, Vương Oánh bắt đầu không chịu nổi, cô ấy nói không mua bán gì ở đây hết, toàn hàng nhái rẻ tiền, người lại đông không khí hỗn độn, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào hết, thế là gọi xe quay về, có đánh chết cũng không ngồi xe bus với chúng tôi nữa.
Về phần quà Noel, cô ấy sang Trung Hữu ngay bên cạnh mua bừa một món là được. Trước lúc đi Na Na còn túm chặt tay Vương Oánh hỏi xem Dương Trừng thích gì, Vương Oánh trừng mắt lườm bảo cậu ta chỉ thích những thứ đắc tiền, Na Na tức muốn xì khói, cuối cùng vẫn hạ giọng yếu ớt hỏi vậy cậu tâ thiếu thứ gì. Vương Oánh vười ha hả đáp, từ nhỏ tới lớn, việc mà họ không chắc nhất chính là mình thiếu cái gì.
Cuối cùng, Na Na mua do người không thiếu bất cứ thứ gì trên đời một chiếc đèn bàn hình con ông hoạt hình, rất phù hợp với sở thích của Na Na, nhưng chúng tôi đều thầm nghĩ, không chừng Dương Trừng nhận xong sẽ vứt luôn vào thùng rác cũng nên.
Coi như là an ủi, Na Na rất hào phóng bỏ ra mười tệ mua cho Từ Lâm một tấm poster của The Prince of tennis, Từ Lâm vui sướng bèn tặng lại Na Na con thỏ Mashimaro bằng bông coi như đáp lễ.
Thiên Hỉ chọn quà rất nghiêm túc, cô ấy mua một quả táo bằng thủy tinh, chính là quả táo tring bộ phim Love Generation của Nhật Bản do Takuya Kimura và Takako Matsu đóng vai chính, chúng tôi đoán, quả táo này chắc chắn không phải dành cho chủ nhiệm câu lạc bộ kịch, mà cuối cùng sẽ xuất hiện trên bàn Dương Trừng.
Còn tôi chọn cho anh Tiểu Thuyền một túi chặn sách hình động vật, bình thường anh thích đọc sách, bàn ở ký túc lại chật hẹp, cái này chắc chắn sẽ hữu ích.
Ngoài ra, tôi đã sớm chuẩn bị một món quà khác từ lâu, đó chính là album Fantasy đang rất hot của Châu Kiệt Luân. Tôi thích các bài hát của Châu Kiệt Luân, đặc biệt bài Tình yêu đơn giản trong album đó, nó như chứa đựng sự đơn giản ngây thơ và cảm giác đẹp đẽ khi thích một người của tôi thời thơ ấu. Tôi vô cùng thận trọng, mở chiếc đĩa đó ra, dùng bút bi đầu 0.5 khoanh tròn vào mấy từ trong lời bài hát Tình yêu đơn giản. Chỉ có thể nhìn thấy vết bút khi soi dưới ánh đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!