Chương 22: Tuổi thanh xuân (2)

Lúc tôi cùng Thiên Hỉ đi lấy nước về, Vương Oánh đã có mặt ở phòng. Như chứng thực cho nhận xétcủa Thiên Hỉ về con gái Bắc Kinh trước đó, trước những lời chào hỏi nhiệt tình của chúng tôi, cô ấy chỉ lạnh lùng gật đầu. Sau đấy, tiếp tục bận rộn cùng bà mẹ duyên dáng nhưng cũng lạnh nhạt không kém của mình, vừa moi móc chê bai phòng trong ký túc vừa dặc lái xe lát nữa nhở bổ sinh những đồ gì.

Tôi và Thiên Hỉ quay sang nhìn nhau, cứ như thoắt cái biến thành người thừa trong phòng của chính mình. Suốt buổi chiều, tôi thấy lái xe nhà Vương Oánh đi hết chuyến này đến chuyến khác để chuyển đồ đến, nào là gối lông vũ, dép da dê, gương soi, giàn phơi quần áo, laptop…những thứ hàng xa xỉ đó nhanh chóng chiếm mất một không gian lớn trong căn phòng nhỏ hẹp của chúng tôi, nhìn tổng thể cứ có cảm giác kỳ dị không hài hòa, giống như Vương Oánh và chúng tôi vậy.

Thấy sắp xếp đã hòm hòm, lái xe thận trọng đưa mẹ Vương Oánh đặc biệt kiêu ngạo ra khỏi ký túc, mẹ Vương Oánh đặc biệt kiêu ngạo, theo như lời nhận xét sau này của Thiên Hỉ thì từ đầu tới chân bà ấy toát ra một luồng không khí VIP đậm đặc, trấn áp khiến tôi và Thiên Hỉ không thể ngóc đầu dậy nổi, cung cung kính kính tiễn bà ấy ra tận cửa, thành khẩn vẫy tay nói "chào cô ạ".

Vương Oánh rất cao, nhìn còn cao hơn tôi cả nửa cái đầu, ít nhất cũng phải 1m72. Vương Oánh nằm ngay dưới giường tôi, thoải mái dựa vào chiếc gối lông vũ mềm mại vừa nghịch di động Nokia đời mới nhất vừa bảo: "Tạ Kiều phải không, lúc trèo lên trèo xuống đừng giẫm vào giường tôi đấy."

"Ờ, mình sẽ cố gắng." Tôi cố nén để không trừng mắt lườm Vương Oánh một cái, từ tận đáy lòng, tôi đã bắt đầu chuyển từ tò mò sang chán ghét vị đại tiểu thư này rồi.

"Không phải là cố gắng, mà là không được. Bình thường thời gian tôi ở lại ký túc chắc không nhiều, chỉ nhắc nhở cậu chuyện nhỏ đó thôi." Vương Oánh không hề nhượng bộ.

"Nhưng mình ngày nào cũng sẽ ở ký túc, thực sự không dám hứa sẽ không giẫm hay chạm vào chăn của cậu, hay cậu cho vào túi để gọn lại, như thế chắc chắn hơn." Tôi chẳng chịu nhường, nói mát.

Vương Oánh sững lại, sau đó gật đầu, "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, thế cũng tốt."

Thiên Hỉ nhìn tôi như không dám tin, tôi lè lưỡi với cô ấy, lúc này cửa phòng bị đẩy cộp một tiếng, chúng tôi cùng nhìn ra phía ấy, chỉ thấy một người con trai tay cầm hành lý đứng ngay cửa, nhìn nhìn ngó ngó số phòng rồi hét tướng lên hỏi: "Là 213 phải không?"

Tôi vội gật đầu, sau đó vội lắc đầu, "Đây là ký túc nữ, cậu đi nhầm tòa nhà rồi."

"Cậu tâ" không thèm nhìn tôi, đi thẳng vào trong, trên chiếc bàn trong phòng để đầy chai lọ bình cốc của Vương Oánh, nên "cậu ta" tiện tay đặt hành lý lên giường ngay dưới chân Vương Oánh. Vương Oánh nhảy dựng lên, "Đừng để đồ lên giường tôi! Nghe thấy không hả? Đây là ký túc nữ cậu đi nhầm rồi!"

"Cậu ta" bĩu môi, hũng dũng ngồi xuống ngay cạnh Vương Oánh, khoác vai cô ấy thân mật bảo: "Bạn à, tôi là Từ Lâm, là nữ, tôi được phân về phòng này. Bốn năm đại học tới mọi người đều sẽ ở bên nhau, cậu xem, phòng thì bé, hơi tôi thở ra cậu phải hít vào, tôi hắt xì hơi, nó nhảy nhót phiêu dạt trong không khí chán lại bay đến chỗ cậu, cậu chê chỗ này chê chỗ kia thế có phải thở không?

Haiz, đừng có phiền phức như thế."

"Cậu…" Vương Oánh bị siết cho nghẹt thở, run rẩy chỉ vào bàn tay đang đặt trên vai mình, "Cậu từ tàu hỏa xuống còn chưa rửa tay phải không?"

"Đúng là chưa rửa thật."

Từ Lâm lại bĩu môi, Vương Oánh phẫn nộ hét tới ong cả mành nhĩ, tôi và Thiên Hỉ không nhịn được cười. Đang cãi nhau ồn ào, cửa lại bị ai đó đẩy ra, một cô gái với đôi mắt tròn xoe lách người bước vào, "Hả? Người ở phòng này vẫn chưa đến hết à?"

"Này bạn, thi tốt nghiệp môn toán bị trượt đấy à, không thấy 1, 2, 3, 4 tổng cộng có bốn người đang đứng sao?" Từ Lâm buột miệng nói bằng giọng Đông Bắc khiến chúng tôi đều phải bật cười, ngay Vương Oáng đang sa sầm mặt cũng phải dịu đi nhiều.

"Cậu…cậu…" Cô bạn kia kinh ngạc chỉ vào Từ Lâm.

"Cô ấy là nữ, cùng phòng với bọn mình." Vương Oánh gạt tay cô bạn kia ra, quay sang trêu Từ Lâm, "Từ nhỏ tới lớn cậu phải giải thích bao nhiêu lần rồi hả?"

"Vì thế thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng để làm gì." Từ Lâm giả vờ nhiệt tình kéo cô bạn béo tròn kia đến bên cạnh, rồi ấn xuống giường Vương Oánh, "Nào nào em gái, em là người ở đâu?"

"Đừng ngồi lên giường tôi!"

Vương Oánh tức tới mức mặt tím tái như gan lợn, tôi và Thiên Hỉ cố nhịn cười, còn cô bạn mới đến không hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành nên cũng nhiệt tình đáp lại Từ Lâm: "Mình là Lý Na Na, các cậu gọi mình là Na Na được rồi. Mình là liên lạc viên tạmthời của lớp chúng ta, mọi người có chuyện gì cứ tìm mình, mình ở ngay phòng bên cạnh, 214, ngày lễ Tình nhân đấy!"

Na Na nói xong cười rúc rích, còn bốn người chúng tôi lại chẳng thấy có gì đáng cười, Vương Oánh mặt lạnh băng, Từ Lâm miệng cười mà "cơ" không cười, chỉ có tôi và Thiên Hỉ phối hợp cười ha ha mấy tiếng.

"Kể ra thì", Na Na đứng dậy, quay đầu quan sát chúng tôi khắp một lượt, "người của phòng cậu cũng cao thật đấy, phòng 213 là câu lạc bộ 170!"

Na Na lại cười, lần này cả bốn chúng tôi chẳng ai cười cả.

Chắc thấy nhạt nhẽo quá, Na Na ngồi thêm lát nữa rồi đứng dậy ra về. Từ Lâm cuối cùng cũng đứng lên, Vương Oánh vội vội vàng vàng chỉnh lại chiếc chăn đắt đỏ của mình. Không biết Na Na về phòng nói gì, mà từ 214 đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, tiếng cười đó khiến sự yên tĩnh của phòng chúng tôi càng thêm nổi bật.

Tôi nhìn Thiên Hỉ xinh đẹp, Vương Oánh kiêu ngạo, rồi lại nhìn Từ Lâm dù ở góc nào cũng giống con trai, lẳng lặng nhắn tin cho Tần Xuyên: "Cảm giác cuộc đời ngày một phức tạp…"

"Này, tối nay bốn đứa mình cùng đi ăn cơm đi."

Từ Lâm phá vỡ không khí ngột ngạt trước.

"Không được." Tôi và Vương Oánh cùng đồng thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!