Thời tiết đẹp, người cũng ổn, nhớ nhung cũng ổn, bởi vì tràn ngập hi vọng với tương lai, nên mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều trở nên đáng yêu. Tất cả đều rất ổn, giống như hoa đến kỳ phải nở vậy.
Khi tôi bắt đầu vào trung học, mọi thứ chuyển biến một cách tích cực. Những chuyện tốt đẹp sau một giấc ngủ cũng dần dần tỉnh lại, mặt trời rạng rỡ, mọi người đều vội vã muốn làm thứ gì đó. Thế giới đột nhiên rộng lớn hơn, suy nghĩ phong phú hơn. Xe đạp ít dần, ô tô nhiểu lên, những biển số xe bắt đầu bằng chữ A từ bao năm trước thoắt cái đã đầy, dần dần phải chuyển sang C và E.
Con phố cũ Long Phúc Tự thuộc khu Long Tứ dần lỗi thời, đổi lại là những cửa hàng mọc lên san sát, nghe nói tiền cắt tóc trong cửa tiệm có tên Bảo Bối Xinh Đẹp bằng gần một tháng tiền tiêu vặt của tôi. Khu Tam Lí Đồn mà nhà họ Tần chuyển đến bỗng chốc trở nên sầm uất, trên con đường đi đến sân vận động Công nhân xem bóng nghe nói ban đêm có rất nhiều người nước ngoài qua lại vui chơi. Có nhiều nơi để tiêu tiền như thế, đọc về lớp người biết cách làm giàu được nhắc đến trong các bài giảng về chính trị, mọi người ai ai cũng đều muốn tìm cách kiếm thật nhiều tiền. Đó là việc cấp thiết, chẳng ai muốn đợi thêm. Vậy là, những người đi lướt qua vai tôi kía, kẻ nào kẻ nấy đều bước rất vội vã, thời đại dò dẫm thận trọng nhanh chóng trôi qua và trở thành quá khứ, chúng tôi bị kẹp ở giữa, rồi bước chân vô thức cũng nhanh hơn.
Theo như lời bà nội của tôi thì, nhà Tần Xuyên là những người thức thời. Chú Tần có thể coi là lớp người đầu tiên đi làm ăn buôn bán sau cải cách, hồi nhỏ tôi chỉ cho rằng chú ấy sẽ mang về những thứ đồ chơi mới lạ, nhưng giờ thì đã hiểu, những thứ mới lạ ấy mang lại tiền.
Tới mùa hè năm lớp 9 tới mới đổi chiếc xe đạp mi ni cũ kỹ thành chiếc xe đạp hiệu Giant, còn Tần Xuyên đã dùng xe đạp đua loại cao cấp mấy nghìn tệ từ lâu rồi. Hồi ấy, phải tới những tiết tin học chúng tôi mới được dùng máy vi tính, hơn nữa còn bị khống chế rất nghiêm ngặt, vào phòng máy là phải đi giày nhựa bọc ngoài, còn nhà Tần Xuyên thì đã đổi từ 486 sang 586 rồi, Giày thể thao của tôi vốn thường mua trong bách hóa Long Phúc, mấy chục tệ một đôi, về sau hiểu biết về thương hiệu hơn mới bắt đầu mua Lining, Pepsi. Nhưng giày của Tần Xuyên thì chỉ dùng Nike, Adidas, Reebok. Có lần chúng tôi cùng đi trượt băng, đôi giày đệm khí của cậu ta bị ai đó lấy mất, cậu ta tức tới mức nhảy chồm chồm lên chửi rủa, sau đó chạy ngay tới bách hóa Lafayette ở Vương Phủ Tinh mua một đôi giày y hệt như đôi giày vừa bị mất, hết hơn tám trăm tệ, đủ để tôi mua tám đôi giày. Dù sao thì khi đó tôi cũng đã biết rằng, cậu ta chính là kiểu công tử Phú Nhị Đại (1) trong truyền thuyết.
Điểm thi vào cấp III của Tần Xuyên là bao nhiêu, chẳng ai biết rõ, tôi chỉ biết rằng, cậu ta phải thiếu hơn một trăm điểm nữa mới đủ để trúng tuyển vào trường. Ngày có kết quả, cậu ta không sốt sắng điểm thi của mình mà chạy tới nhà tôi trước, lúc đó tôi vừa đi xem điểm ở trường về, đang buồn bã, cậu ta dùng ám hiệu cũ, ném đá vào cửa sổ gọi tôi. Tôi ủ rũ bước ra, cậu ta vội hỏi:" Bao nhiêu?
vào được Tứ Trung không?"
" Cộng thêm 30 điểm thể dục là 595 điểm." Tôi cúi đầu chán nản, " Không được 600 điểm chắc chẳng hi vọng gì."
" Thế phải làm sao? Đủ điểm vào trường nào?" Tần Xuyên chau mày hỏi.
" Nguyện vọng hai, tiếp tục học Đăng Hoa thôi. Còn cậu, cậu thế nào?" Tôi đá đá đất dưới chân, đang nghĩ xem nên báo cáo kết quả này cho người đặc biệt quan tâm đến thành tích của tôi là anh Tiểu Thuyền ra sao, nên hoàn toàn không để ý vẻ mặt hớn hở của Tần Xuyên.
" Tôi hả, cũng Đăng Hoa mà!"
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nghi hoặc:" Cậu? Nằm mơ à! Cậu biết điểm chuẩn của trung học Đăng Hoa là bao nhiêu không? Ít nhất phải trên 570!"
" Bố tôi nói sẽ chi tiền, Thực Nghiệm hay Tứ Trung muốn học ở đâu cũng được. May mà cậu không đỗ Tứ Trung, nếu vào Tứ Trung nghe nói phải nộp năm vạn tệ mới được, còn trung học Đăng Hoa chắc chỉ hai vạn là đủ rồi."
" Cậu vào Đăng Hoa thật á?" Mặc dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy chuyện này thật giống " Nghìn lẻ một đêm", nhưng nghĩ đến việc Tần Xuyên sẽ học cùng mình, tự nhiên tôi thấy hào hứng hẳn.
" Gạt cậu làm gì?" Tần Xuyên xoa xoa đầu, hất cằm kiêu ngạo.
" Đứng chắn cổng làm gì đấy!" Tần Xuyên chưa nói xong, đã bị bà nội đi chợ về cắt ngang.
"Bà ơi, Tần Xuyên cũng vào Đăng Hoa đấy!" Tôi hớn hở báo tin vui.
" Hả? Không phải chứ, cậu mà cũng bằng được điểm Kiều Kiều nhà tôi à?" Bà nội nhướng mày hỏi.
" Dạ, bố cháu nộp tiền cho cháu học hệ mở rộng."
Tần Xuyên hễ gặp bà, khí thế sụt giảm, đến giọng cũng yếu dần.
" Vẫn là Kiếm Quân giỏi, giỏi kiếm tiền mà cũng giỏi tiêu. Kiều Kiều, cháu xem cháu đã tiết kiệm cho nhà chúng ta bao nhiêu. Được rồi, đừng chuyện nữa, về nhà thu dọn ăn cơm thôi." Bà nội xua tay với Tần Xuyên, sau đó quay người đi vào nhà.
Tôi nhìn Tần Xuyên làm mặt xấu, rồi chạy theo bà. Tối hôm đó, chủ đề trong bữa tối gia đình tôi là chú Tần kiếm tiền như thế nào và Tần Xuyên dốt nát ra sao. Tôi không muốn ngồi lê tọc mạch chuyện nhà người khác, chỉ cắm đầu vào ăn. Tôi luôn luôn có cảm giác, mặc dù gia đình tôi người nào người nấy đều là phần tử trí thức, nhưng cũng có chút nhỏ mọn mô phạm.
Họ luôn bàn tán chuyện nhà chú Tần đầy hào hứng, nhưng lại chẳng hiểu gì về nhà chú ấy, họ có thể mở cuốn sách trước mặt mình song lại không chịu mở cánh cửa cách mạng. Làm hàng xóm bao nhiêu năm, thực ra, về bản chất mọi người vẫn chưa hiểu nhau.
Nhưng chúng tôi thì khác, thời đại trước đã xây một bức thành lũy dày giữa họ, còn sang thời đại này mọi thứ đều cởi mở.
Vì vậy, vào ngày đi học đầu tiên, khi tôi nhìn thấy Tần Xuyên ngồi trên chiếc xe đạp đua đắt đỏ tay cầm bánh kếp không có lớp vỏ giòn, đang sốt ruột đợi tôi ở đầu ngõ, tôi thật sự vui vô cùng.
Cuộc sống ở trường cấp III chẳng khác nhiều so với hồi cấp II, có lẽ đời học sinh về cơ bản là giống nhau, nên dù có tính cách, ngoại hình như thế nào sau khi trưởng thành, thì ở độ tuổi thanh xuân chúng tôi vẫn luôn rất đáng yêu.
Chút khác biệt nho nhỏ là thời khóa biểu dày đặc, bài tập khó hơn, thầy cô nghiêm khắc hơn, khiến ngay lần đầu kiểm tra môn vật lý, Tần Xuyên đã đạt được số điểm thảm hại chưa từng có: 15 điểm, khiến cậu ta buồn bã mãi không thôi. Từ đó về sau, chỉ cần lớp chúng tôi kiểm tra trước, thì giờ ra chơi kiểu gì Tần Xuyên cũng thập thò ngoài cửa đòi tôi đáp án.
Cậu ta ra vào tự nhiên, đứng lù lù ở đó, gõ gõ cửa lớp rồi gọi tướng tên tôi lên, nhưng lại như không quen với Lưu Văn Văn ngồi cách tôi hai dãy bàn, cho dù cô ta vô tình đi ngang qua cậu ta, cậu ta cũng không thèm nhìn lấy một cái coi như thay lời chào.
Tôi nhiều lúc không kiềm nén nổi tò mò, đã hỏi Tần Xuyên rằng, cậu ta định kết thúc với Lưu Văn Văn thật sao? Kết quả bị cậu ta lộn tròng mắt trắng ra ngoài dọa cho một trận, từ đó về sau không dám lắm chuyện nữa. Tôi nghĩ, đối với chúng tôi mà nói, Tôn Thái cũng vậy mà Lưu Văn Văn cũng thế, đều là một câu hỏi trắc nghiệm làm sai, sau khi bị trừ điểm rồi thi chẳng còn gì đặc biệt nữa.
Nhưng về sau tôi mới biết mình nhầm, bọn họ hoàn toàn không giống nhau, Tôn Thái là ngọn cỏ chết yểu, còn Lưu Văn Văn là bông hoa từng nở rất rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!