Vì đường xa nên anh Tiểu Thuyền phải về sớm, tôi đưa anh ra bến xe, đợi anh lên xe, nhìn chiếc xe bus đó chạy rồi rẽ mất hút tôi mới chậm rãi quay về nhà. Vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Tần Xuyên, cậu ta sợ tôi không vui, cứ nghĩ không mua được bánh chúc mừng sinh nhật tôi là thấy không yên tâm.
"Không sao, tôi hiểu. Cậu trọng sắc khinh bạn, tôi không hi vọng cậu có được sự giác ngộ cao đâu." Tối cố ý khích cậu ta.
"Xì, còn nói không giận!"
"Hai người các cậu…yêu nhau thế nào, thật sự là vì chuẩn bị tặng tôi niềm vui bất ngờ vào ngày sinh nhật à?" Tôi tò mò.
"Cũng chẳng thế nào, vừa nghỉ hè xong Lưu Văn Văn gọi cho tôi mấy lần, ấp a ấp úng, sau đó nghe tôi nói phải đi Quảng Châu nên cô ấy đến nhà tìm tôi. Một cô bé mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa đứng trước mặt tôi, tim tôi có phải làm bằng đá đâu, thế là…cái đó đó!"
Vừa nghe Tần Xuyên nói tôi đã hiểu đại khái, tóm lại vẫn do Lưu Văn Văn chủ động, nhẹ nhàng bắt thóp Tần Xuyên. Tôi tức giận vì sự đại khái qua loa của cậu ta, "Chẳng phải cậu nói cậu không thích có bạn gái à?"
"Cậu cũng nói cả đời này chỉ thích một mình anh Tiểu Thuyền, thế mà cuối cùng lại bị mê hoặc bởi cái tên Tôn Thái kia."
"Cút! Tôi chẳng bị mê hoặc bởi ai cả!" Nghĩ đến anh Tiểu Thuyền, lòng tôi ấm áp, tôi không kìm nén được mà kể với Tần Xuyên: "Đương nhiên cả đời này tôi chỉ thích một mình anh Tiều Thuyền thôi, hôm nay anh Tiểu Thuyền đã về thăm tôi, tôi đã hứa với anh ấy rồi, sẽ thi vào trường cấp III của anh ấy!"
Ở đầu dây bên kia Tần Xuyên im lặng mất mấy giây, tôi còn tưởng bị mất tín hiệu, "A lô" mấy lần cậu ta mới ậm ự đánh tiếng.
Khi tôi hào hừng kể cho cậu ta nghe về anh Tiểu Thuyền, cậu ta lại hờ hững như không mấy nhiệt tình nghe. Về sau nói mệt, tôi đành cúp máy.
Hôm nay, lâu lắm rồi tôi mới được ngủ một giấc ngon lành như thế, trong mơ là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh Tiểu Thuyền.
Lên lớp 9, bạn bè ít nhiều cũng bắt đầu căng thẳng hơn, còn tôi, chưa bao giờ tôi có được sự thoải mái. Trong khi họ túm năm tụm ba bàn luận xem thi cấp III phải làm thế nào, thi vào trường cấp III gì, hoặc nếu không còn cách nào khác sẽ đi học trung cấp kỹ thuật hay trung cấp dạy nghề thì từ lâu tôi đã hạ quyết tâm, đó chính là trường trung học Tứ Trung.
Mặc dù những lúc ở trước mặt bọn Tần Xuyên, Lưu Văn Văn luôn ra vẻ cổ vũ và ủng hộ việc tôi thi vào trung học Tứ Trung, nhưng tôi biết, thực ra cô ta rất coi thường điều ấy. Đại khái là cô ta đem chuyện tôi muốn thi vào trung học Tứ Trung ra nói cho tất cả những bạn khác trong lớp biết, và rõ ràng là bọn họ đều không tin tôi có thể thi đỗ, tôi còn tận mắt thấy cô ta và bạn ngồi cùng bàn tụm lại một chỗ, vừa nhìn tôi làm đề vừa cười úc rích chế nhạo.
Khi ấy thành tích học tập của tôi đúng là rất bình thường, không bị áp lực bởi chức danh lớp phó học tập, trong lớp thành tích của tôi chỉ ở mức trung bình. Nhưng có anh Tiểu Thuyền làm động lực, tôi bắt đầu rất chăm chỉ. Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp, từ vị trí số mười chín tôi đã vươn lên vị trí số sáu. Thầy giáo đã tuyên dương sự tiến bộ của tôi trước cả lớp, không biết ai rỗi miệng, nói Tạ Kiều muốn thi vào trung họ Tứ Trung thế là các bạn đều phá lên cười.
Nếu là trước kia, tôi sẽ tức giận mà khóc lóc một trận cho hả, nhưng hôm đó tôi vô cùng bình thản, những lời chế giễu đó càng thôi thúc tôi hơn, thôi thúc tôi nhanh chóng chạy về phía anh Tiểu Thuyền. Ban đầu Tần Xuyên cũng không để ý tới việc tôi muốn thi vào trường trung học Tứ Trung, nhưng khi cậu ta thấy tôi, một kẻ lười tới nỗi đầu ngón chân cũng chẳng buồn động đậy, lại vì ba mươi điểm cộng thêm của môn thi thể dục cuối kỳ mà sáng nào cũng dậy từ sớm đến sân vận động của trường để tập chạy, thì cuối cùng cũng hiểu được quyết tâm của tôi. Vậy là, cậu ta không còn kéo tôi cùng đi chơi cùng cả nhóm nữa, thậm chí còn cùng Đại Long phụ trách bữa ăn sáng và bữa ăn thêm cho tôi, cổ vũ động viên tôi.
Sáng nào Đại Long cũng mang đồ ăn sáng cho tôi, và luôn là món bánh kếp vỏ mềm, đồng thời cậu ta cũng sẽ mua cho Lưu Văn Văn một phần không hành theo lời dặn dò của Tần Xuyên. Buổi tối, vì là trường có thành tích cao nhất từ dưới lên nên trường 421 không học thêm, Tần Xuyên lại sai Đại Long đến cửa hàng ăn nhanh Hàn Quốc Lạc Cát Sĩ mua hamburger cho tôi, tôi ăn hamburger thịt bò còn Lưu Văn Văn lại ăn tôm, tóm lại hai chúng tôi không bao giờ ăn cùng một loại.
Lưu Văn Văn không giống tôi, không "đũa mốc chòi mâm son" muốn thi vào trường trung học tốt nhất Bắc Kinh, cô ta chỉ cần thi đỗ trung học Đăng Hoa là đã thấy thõa mãn rồi, hơn nữa bình thường thành tích của cô ta không tệ nên không áp lực bằng tôi. Thời gian đó, ngày nào cô ta và Tần Xuyên cũng ở bên nhau, cộng lại có khi còn nhiều hơn tôi và Tần Xuyên từ trước tới giờ. Mặc dù cô ta vẫn rất không thích việc Tần Xuyên mua bánh kếp và hamburger cho tôi, nhưng thái độ của cô ta đối với tôi đã tốt hơn trước một chút. Nghĩ lại thì, nếu không có chuyện chạy tám trăm mét sau đó, không chừng cô ta còn muốn làm bạn với tôi ấy chứ.
Sáng sớm hôm ấy tôi thấy dạ dày rất khó chịu, trời đầu đông vừa tối vừa lạnh, vốn định làm biếng không dậy chạy nữa, nhưng nghí đến lời ước hẹn với anh Tiểu Thuyền tôi đành nghiến răng bò ra khỏi giường. Lúc đến trường, Đại Long đưa bánh kếp cho tôi như thường lệ, tôi chỉ cắn một miếng rồi không ăn nữa, tôi còn tưởng do tối hôm trước ăn thịt kho nhiều quá nên bị đầy bụng, chạy một lát sẽ đỡ hơn, ai ngờ chưa chạy chưa được hai trăm mét, dạ dày bắt đầu đau dữ dội.
Vốn bình thường tôi luôn chạy trước Lưu Văn Văn, lần này cô ta nhanh chóng vượt qua tôi, Tần Xuyên đứng từ xa phát hiện sự bất thường bèn gọi Lưu Văn Văn bảo cô ta đợi, nhưng Tần Xuyên còn chưa nói hết câu tôi đã ngã nhào xuống sân vận động, về sau tôi chẳng biết gì nữa.
Khi tôi mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Xuyên và Đại Long, toi nằm trên giường trong phòng cấp cứu, tay còn đang bị truyền nước.
"Tôi bị làm sao thế?" Tôi yếu ớt hỏi.
"Cậu…" Đại Long ngập ngừng định nói lại thôi, tôi nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên quay đầu đi.
"Tôi không bị bệnh máy trắng đấy chứ?"
Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ tôi sợ giật nảy cả mình, tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh mình chẳng sống được bao lâu nữa, nhạc nền lập tức tự động chuyển thành nhạc trong các bộ phim sến súa của Hàn Quốc. Tôi nghĩ, tôi không cần phải tập chạy, không cần thi cấp III, không cần vào trung học Tứ Trung cùng anh Tiểu Thuyền nữa. Từ nay về sau tôi sẽ nằm mãi ở đây và yếu dần đi, cho tới lúc sắp chết mọi người lại vây quanh giường tôi giống Đại Long, Tần Xuyên lúc này, không chừng khi ấy Lưu Văn Văn cũng nhỏ lệ vì tôi ấy chứ. Cuối cùng, trước lúc lâm chung, tôi sẽ yêu cầu được gặp anh Tiểu Thuyền lần cuối, đứt quãng thều thào nói với anh rằng, ngay từ khi bắt đầu có ký ức tôi đã bắt đầu thích anh rồi, thích cả đời này.
Nghĩ đến đây nước mắt tôi bắt đầu chảy, tôi ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ mặc áo blu trắng, run rẩy hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ, cháu còn sống được bao lâu nữa?"
Bác sĩ trừng mắt lườm tôi, "Xem phim nhiều quá rồi đấy! Mới từng này tuổi đầu nghĩ ngợi linh tinh đi đâuthế? Viêm dạ dày cấp tính, chưa từng thấy ai hằng ngày vừa ăn sáng xong chạy liền tám trăm mét, hai cậu này mau gọi điện thoại cho người nhà đi."
Tần Xuyên và Đại Long đùn đẩy nhau, không ai dám đối diện với bà nội tôi, cuối cùng tôi chỉ định Tần Xuyên, cậu ta đành miễn cưỡng đi gọi điện.
Tôi tức giận hỏi Đại Long: "Bọn cậu vừa rồi bày ra cái vẻ mặt gì thế hả? Cứ như tôi sắp chết đến nơi ấy."
Đại Long ủ rũ cuối đầu, "Kiều Kiều, xin lỗi, đều tại bọn tôi hại cậu, bọn tôi thật sự không biết vừa ăn sáng xong không được chạy, lão đại vô cùng ân hận, cậu không biết chứ, lúc nhìn thấy cậu ngã xuống anh ấy cuống phát điên, lao thẳng vào trong cõng cậu ra ngoài,"
Tôi trợn mắt,"Cậu ta xông vào trường tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!