Chương 7: (Vô Đề)

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

Trong lòng Thư Hoài Đạt không có tạp niệm, cho nên nàng ăn xong phần của mình nhanh hơn Úc Uyển Ương một chút. Nàng cầm giấy ăn mà nhẹ nhàng lau khóe miệng, ánh mắt tình cờ lướt qua khuôn mặt của Úc Uyển Ương, phát hiện cô ấy nãy giờ vẫn đang nhìn mình.

Úc Uyển Ương phát hiện ánh mắt của Thư Hoài Đạt lướt qua mình, nàng nhanh chóng dời đi tầm nhìn của mình.

Cho dù phản ứng của Úc Uyển Ương lúc dời đi ánh mắt trông rất là tự nhiên, nhưng chỉ cần dùng một ánh nhìn tỉ mỉ của Thư Hoài Đạt, thì nàng cũng phát hiện được sự vội vàng trong đáy mắt của Úc Uyển Ương.

Thư Hoài Đạt mỉm cười, đẩy giấy ăn đến trước mặt Úc Uyển Ương rồi nói, "Muốn nhìn thì cứ nhìn, thoải mái mà nhìn."

Úc Uyển Ương buông xuống bát đũa một cách bối rối, "Chỉ là tôi phát hiện, bản thân của Thư tổng cùng với những gì mà tôi nghe nói qua, thật sự không giống nhau cho lắm."

"Ồ, Úc tiểu thư đã nghe những gì về tôi vậy?

"- Thư Hoài Đạt hơi nhướng mày -"Hiện tại ấn tượng mà tôi mang đến cho Úc tiểu thư có phải là hoàn toàn ngược lại những gì mà Úc tiểu thư đã từng nghe nói không?"

Thư Hoài Đạt không cần nghĩ cũng biết được, trong xã hội ỷ mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé này, những gì hoa ngôn xảo ngữ thì người ta đều nói ra được. Bạn sẽ không ngăn cản được những gì mà người ta nói sau lưng, phán xét mình.

Chỉ cần nơi nào có người, thì nơi ấy sẽ có những chuyện nhảm được đồn đãi thật xa, đây là chuyện không thể nào ngăn chặn được.

Úc Uyển Ương thật ra cũng không được nghe quá nhiều chuyện về Thư Hoài Đạt. Thậm chí không nghe ai nói về nhân cách làm người của nàng. Đây chỉ là sự suy đoán đến từ cá nhân chủ quan của Úc Uyển Ương.

Xét theo bối cảnh của Thư Hoài Đạt mà suy đoán ra, thì cô ấy hẳn phải là một thiên kim tiểu thư luôn ngẩng cao đầu, ít nhất sẽ không liên quan quá nhiều đến mình.

"Vâng.

"- Úc Uyển Ương nghiêm túc trả lời, nói rằng -"Hiện tại ấn tượng mà Thư tổng để lại cho tôi xác thực không giống với những gì mà tôi nghe trước đó."

"Úc tiểu thư cảm thấy, những gì mà cô nghe người khác nói về tôi, cùng với một tôi chân thật ở trước mặt cô, thì người nào là tốt hơn một chút?

"- Thư Hoài Đạt hiếm thấy có hứng thú mà hỏi. Nàng quả nhiên đã quá lâu rồi không có quản lý cái công ty này, đám nghệ sĩ lén lút truyền nhau những tin đồn gì đó thì nàng đều không biết."Đương nhiên là Thư tổng chân thật tốt hơn một chút.

"- Úc Uyển Ương khẳng định với một thái độ rất vừa phải. Nàng sẽ không ngốc đến mức ở trước mặt lão tổng mà nói quá nhiều, sau đó lại bị cô ấy"hỏi thăm

"nhiều vấn đề hơn. Thư Hoài Đạt không tỏ rõ ý kiến, đáy mắt nàng có phần ấm áp,"Úc tiểu thư ăn no rồi sao?

"- Nàng nhìn phần thức ăn còn trong bát -"Ăn ít như vậy, đừng quay lại phim trường nói tôi bạc đãi cô nhé?"

Nàng chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng lại khiến Úc Uyển Ương nghe ra được một ý tứ khác. Úc Uyển Ương vội nói, "Thư tổng yên tâm, ngày hôm nay tôi chưa từng đi qua công ty, cũng không cùng Thư tổng đi ăn cơm."

Ở trong suy nghĩ của Úc Uyển Ương, những nhân vật lớn đều có lối nói chuyện quanh co lòng vòng, không nói rõ chân thực ý tứ, chỉ là muốn cho đối phương ngầm hiểu ý tứ của mình.

Nàng cảm thấy cho dù Thư Hoài Đạt bình dị gần gũi đến như thế nào, thì một điểm quanh co lòng vòng ấy rất có thể cũng tồn tại trên người của Thư Hoài Đạt.

Thư Hoài Đạt nãy giờ vẫn là biểu tình ôn hòa, thế nhưng sau khi nghe Úc Uyển Ương nói xong thì ánh mắt nàng hơi nheo lại. Tầm nhìn chuyển sang cánh cửa sổ cách đó không xa nằm đằng sau lưng Úc Uyển Ương, nhẹ giọng nói,

"Không cần phải phỏng đoán ý tứ trong lời nói của tôi. Tôi nói với Úc tiểu thư cái gì thì liền chính là cái đó, không có sâu hơn."

Thư Hoài Đạt căn bản cũng không lo lắng chuyện nàng tiếp xúc với Úc Uyển Ương bị lộ ra ngoài, khiến cho Chung Dật Minh đánh hơi được chuyện này. Nếu như là bị truyền đi, thì người phải lo lắng không phải là nàng, mà chính là hắn ta.

Úc Uyển Ương lần này nghe xong thì liền hiểu rõ, không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng đi theo Thư Hoài Đạt tính tiền, sau đó lại cùng cô ấy rời khỏi nhà hàng.

Chỉ là, ngay cái lúc Úc Uyển Ương muốn mở cửa xe phía sau để mà ngồi vào thì bị tay của Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng chặn lại.

"Thư tổng?

"- Úc Uyển Ương mơ hồ không rõ."Ngồi ghế phụ lái đi. Tôi không muốn mỗi một câu tôi nói đều phải quay đầu nhìn về phía sau."

- Thư Hoài Đạt cơ hồ có thể tưởng tượng được nội tâm giãy dụa của Úc Uyển Ương, cho nên nàng đứng im trước mặt cô ấy, chờ đợi Úc Uyển Ương cho mình một câu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!