EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
Chu Nghê là đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhất là về mảng cổ trang. Dưới sự chỉ đạo của nàng, có rất nhiều bộ phim đạt được những giải thưởng lớn không chỉ trong nước, mà còn là quốc tế.
"Hoài Đạt, hiếm thấy em mới có thời gian rảnh rỗi. Hình như đã lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau."
- Chu Nghê nhìn người đang ngồi trên ghế salông phía đối diện mình, cảm thán nói.
Dựa theo tiếng tăm càng lúc càng lớn của Chu Nghê, thì thời gian riêng tư mà nàng dành cho bản thân càng lúc càng ít lại.
Lần này có thể tính là sự may mắn, nàng được Hoa Duệ mời làm đạo diễn cho bộ phim "Diệc Sinh", bằng không sẽ rất lâu mới có cơ hội được ở chung một thành phố với Thư Hoài Đạt, chứ đừng nói đến việc có thể gặp lại người bạn này.
"Hiện tại coi như là em muốn, cũng không thể hẹn được Chu đạo diễn một cách đơn giản như vậy."
- Thư Hoài Đạt đặt tay lên ghế salông, ngón trỏ của bàn tay trái như có như không mà nhẹ nhàng vuốt nhẹ tay vịn.
Đây là thói quen của nàng.
Chỉ cần là ở trong phòng làm việc, và sau khi ngồi trên ghế salông, thì nàng sẽ có một hành động lặp đi lặp lại như vậy, nhìn khá mờ ám.
Lần gặp gỡ giữa nàng và Chu Nghê hôm nay, tự nhiên sẽ không gặp ở văn phòng công ty Hoa Duệ, mà là tại tổng văn phòng của tập đoàn Thịnh Quang. Bố trí của nơi này so với Hoa Duệ có thể nói là xa hoa hơn rất nhiều.
Chỉ cần lấy văn phòng của tổng giám đốc hai bên ra so thôi, văn phòng Thịnh Quang gần như là lớn hơn gấp đôi.
"Em nói cũng không đúng lắm đâu.
"- Chu Nghê cười nói. Nàng năm nay đã ba mươi lăm tuổi, bộ dáng thành thục mỹ lệ, khí chất không thua những minh tinh mỹ nữ thường thấy trên phim truyền hình -"Người khác nói như vậy thì chị cũng không phản đối.
Nhưng đối với em, đã khi nào chị từ chối chưa?"
"Tạm thời không có.
"- Thư Hoài Đạt cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời. Giữa các nàng đã có loại cảm giác quen biết nhiều năm, dĩ nhiên Chu Nghê hiểu rằng Thư Hoài Đạt là một con người rất ít nói. Nàng tự giác đứng dậy mà đi về phía trước kệ sách. Đã lâu rồi mới gặp lại, dường như em ấy lại có thêm một số loại sách về phương diện kinh tế."Khoảng thời gian này xảy ra chuyện. Diễn viên thì bị thương, bằng không mấy hôm nay chị cũng không rãnh rỗi được như vậy.
"- Chu Nghê tự lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua từng cái tựa nằm trên gáy sách. Thư Hoài Đạt này thật sự không biết cái gì gọi là thú vị, nếu không phải sách kinh tế thì chính là văn học cổ điển. Chẳng trách em ấy càng ngày càng có hơi thở của người nhàm chán. Thư Hoài Đạt nghe vậy, liền hỏi,"Tiến độ quay phim như thế nào rồi?"
"Tuy rằng tạm thời dừng quay, nhưng dựa theo tiến độ thì sẽ không gặp vấn đề gì lớn. Dự tính trong một khoảng thời gian ngắn nữa thì có thể đóng máy được rồi."
Thư Hoài Đạt nghe xong, cân nhắc một chút rồi hỏi, "Chị cảm thấy dàn diễn viên của "Diệc Sinh", trong những người này thì người nào đáng giá được bồi dưỡng nhất?
"Hiện tại, muốn ngồi vững trong giới giải trí, và trở thành một ngôi sao màn bạc có tiếng tăm, thì điều đầu tiên cần nghĩ đến chính là việc phải"thay máu tươi" như thế nào mới là mấu chốt quan trọng. Kịch bản "Diệc Sinh
"gần như là được viết riêng cho những diễn viên mới. Với mối quan hệ giữa Thư Hoài Đạt và Chu Nghê, dĩ nhiên Chu Nghê sẽ đồng ý đảm nhiệm vai trò đạo diễn cho bộ phim này. Dưới sự sản xuất của một công ty lớn, kết hợp với một đạo diễn nổi danh, dĩ nhiên Thư Hoài Đạt phải cân nhắc đến cùng là người nào xứng đáng được nâng đỡ hơn sau khi bộ phim"Diệc Sinh" đóng máy.
"Lăng Ỷ và Úc Uyển Ương.
"- Chu Nghê rút ra một quyển sách rồi lên tiếng."Tại sao?"
Chu Nghê ngồi vào ghế salông, tay mở sách, mày cau lại nhưng không có chú tâm vào chữ trong sách, "Trong những diễn viên mới mà chị từng tiếp xúc qua, kĩ năng diễn xuất của họ đều rất nổi bật, có thể nói là diễn xuất với một thái độ nghiêm túc."
Thư Hoài Đạt lạnh nhạt nói, "Nếu như hai người muốn tranh cao thấp, chị cho rằng là người nào giỏi hơn?"
Nếu như là muốn tranh cao thấp..?
"Úc Uyển Ương.
"- Chu Nghê quyết đoán nói."Cô ấy thắng ở phương diện nào?"
"Đặt Úc Uyển Ương và Lăng Ỷ lên bàn cân. Điều đầu tiên là xét về tính tình, cô ấy chững chạc hơn, hành động sẽ không táo bạo, cũng không sốc nổi. Trong những hoàn cảnh khác nhau, nội tâm và thần thái của cô ấy có thể hòa trộn rất tự nhiên vào nhân vật. Một ánh mắt hoặc là một nụ cười, đều có thể bộc lộ được tâm trạng nhân vật một cách rõ ràng. Ở người mới, hoàn toàn rất khó tìm kiếm những điều này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!