Chương 36: (Vô Đề)

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

Uyển Ương, không dậy nổi sao, ân?

"- Thư Hoài Đạt làm bộ lại muốn nhéo mũi nàng một lần nữa, Úc Uyển Ương vội vàng ngồi dậy mà che chở cái mũi của mình, căm tức nhìn nàng."Dậy liền dậy!

"- Con mắt của nàng ùng ục xoay chuyển một cái, mở ra hai tay ôm lấy Thư Hoài Đạt -"Phiền toái Thư tổng ôm tôi đứng lên một chút!"

Trên người của Thư Hoài Đạt có hương thơm, thật sự thơm quá, ban đầu là muốn náo động ầm ĩ đùa giỡn nàng, đến cuối cùng Úc Uyển Ương lại không khách khí ở trên người Thư Hoài Đạt mà ngửi loạn hương thơm, đặc biệt khi tới càng gần cổ áo, nàng cảm giác cái này không phải là mùi vị đến từ nước hoa, chính là một loại mùi thơm tự nhiên, khiến người ta sinh ra nỗi lòng lưu luyến, hoặc có lẽ vì người này là Thư Hoài Đạt, cho nên nàng mới có thể yêu thích đến như vậy.

"Ngửi cái gì đây, giống hệt con cún nhỏ.

"- Thư Hoài Đạt miệng giống như là ngậm lấy nụ cười, bận bịu ôm lấy nàng, sợ nàng di chuyển liền ngã xuống nên nói -"Này nhé, lệ phí di chuyển của tôi rất cao, cho Uyển Ương dựa ngủ, còn đắp chăn cho cô, bây giờ còn muốn tôi hầu hạ cô.

Uyển Ương dự định làm sao trả số tiền này đây?"

Úc Uyển Ương nở nụ cười một tiếng, từ cổ của nàng mà ngẩng đầu lên, "Tôi nào dám cho cô hầu hạ tôi, cho dù là bán cả thân mình, thì tôi cũng không trả được số tiền này đâu."

Lần này đôi mắt cười cong cong của Thư Hoài Đạt liền thẳng tắp mà va vào ánh mắt của Úc Uyển Ương. Úc Uyển Ương từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người phụ nữ có thể đem ôn nhu cùng lạnh nhạt kết hợp hoàn mỹ như thế.

Thời điểm nàng lạnh nhạt sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là bản chất của nàng, mà thời điểm khi nàng đối xử ôn nhu, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đột ngột khó có thể tiếp thu, ngược lại vì ôn nhu mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Úc Uyển Ương không biết làm sao lại nâng tay lên, chạm vào khuôn mặt nàng, ngón tay từng điểm từng điểm bao trùm lên gò má của nàng, ngón tay trỏ tỉ mỉ mà sượt nhẹ qua lại trên đôi lông mày, nhẹ nhàng miêu tả chúng.

Nhìn Úc Uyển Ương đang nhìn mình xong, nàng còn bắt đầu giương lên khóe miệng, thì Thư Hoài Đạt mới tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm, đồng thời nhẹ giọng hỏi, "Cười cái gì a?"

"Thư Hoài Đạt, cô thật là xinh đẹp."

- Úc Uyển Ương ánh mắt cùng nàng đối diện, nhìn vào đôi đồng tử xinh đẹp ấy, Úc Uyển Ương như thấy được chính mình. Nếu là có thể làm cho một người phụ nữ như vậy, trong lòng đều chứa đầy một người, thì người kia chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Có thể độc hưởng sự ôn nhu của nàng, độc chiếm sự quan ái của nàng, còn có thể làm cho nàng hạnh phúc.

Cự ly quá gần, gần gũi đến mức Úc Uyển Ương đều có thể cảm nhận được hô hấp của Thư Hoài Đạt. Nàng rất muốn gần thêm chút nữa, cảm thụ thêm nhiều hơn nữa, cảm thụ thêm nhiều mặt khác của Thư Hoài Đạt.

Nhưng là trong nháy mắt, ngay tại đây, người phụ nữ trước mắt nàng phảng phất đã biến thành một đóa hoa hồng diễm lệ, dụ dỗ mọi người đi hái, khiến cho mọi người quên mất bản thân hoa hồng vốn là một nhành hoa có đầy những cây gai bén nhọn... Úc Uyển Ương đột nhiên tỉnh táo lại, kéo ra một khoảng cách nhỏ, trong mắt từng tia mê tình đều triệt để thối lui.

"Được rồi, mau đứng lên thôi, nên trở về nhà.

"- Thư Hoài Đạt không biết Úc Uyển Ương tại sao lại thay đổi biểu hiện đột ngột như thế, chỉ có thể dùng tay vỗ lên lưng của nàng, ý bảo nàng nên rời giường."Về nhà?

"- Úc Uyển Ương hỏi -"Không ăn cơm sao?"

"Thời gian dùng để ăn cơm thì Uyển Ương dùng để ngủ rồi, làm sao bây giờ?

"- Thư Hoài Đạt nhắc nhở nói -"Bất quá, hiện tại dì đã đóng gói thức ăn sẵn cho Uyển Ương rồi, cô chỉ có thể về nhà ăn thôi."

Úc Uyển Ương cơ hồ là ở trong trạng thái mộng mị khi được Thư Hoài Đạt lôi ra khỏi phòng. Tống Lan Anh đem cơm nước đã sắp xếp gọn gàng trong hộp giữ ấm đưa cho nàng kèm theo dặn dò, "Trở lại nhớ ăn cơm, đừng ngại trễ quá mà không ăn, ăn nhiều một chút, nếu không buổi tối vì đói bụng tỉnh lại thì sẽ rất khó chịu."

"Aida, mẹ...

"- Úc Uyển Ương một mặt xấu hổ, đã nói hôm nay về nhà ăn cơm, đến cuối cùng lại chính mình ngủ thiếp đi."Được rồi, mẹ biết con hôm nay đã rất mệt, mau trở về đi thôi."

- Tống Lan Anh tiễn hai người, tại lúc đóng cửa bà cùng Thư Hoài Đạt nhìn nhau một cái, Thư Hoài Đạt trong lòng biết rõ, gật đầu làm sáng tỏ mình đã hiểu rồi.

Tiểu khu nơi Úc Uyển Ương ở cách bên này không tính là bao xa, Thư Hoài Đạt đại khái chạy hơn một tiếng thì xe đã đến nơi. Sau khi dừng xe, hai người ai cũng không nói gì, Úc Uyển Ương không có xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ.

Khoảng chừng qua mấy phút, Thư Hoài Đạt cười khẽ một tiếng, quay đầu, "Còn không vào nhà sao, chẳng lẽ muốn theo tôi về nhà?"

"Vậy sau này tôi có thể...?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!