Chương 26: (Vô Đề)

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Thấm Phong mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm của Trầm Mộ Ngôn.

"Cố Thấm Phong, tỉnh lại đi, dậy uống chè gừng rồi hẳn ngủ tiếp, mau tỉnh lại.

"Âm thanh phi thường ôn nhu, chỉ là Cố Thấm Phong không cách nào đem loại thanh âm này liên tưởng đến ấn tượng xinh đẹp mà phô trương của Trầm Mộ Ngôn được. Nàng cục cựa người, được Trầm Mộ Ngôn nâng đỡ lên mà tựa người vào đầu giường. Trầm Mộ Ngôn bưng chén lên, múc một muỗng nước chè đặt ở bên môi thổi nguội một chút rồi mới đưa đến trước mặt Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong nhưng là yên lặng nhìn nàng, sắc mặc dù là tái nhợt, thế nhưng đôi mắt đã khôi phục một chút sự thanh minh."Tôi biết tôi ưa nhìn, thế nhưng cô uống xong rồi hẳn nhìn đi."

- Trầm Mộ Ngôn trêu đùa một câu, càng làm cho cái muỗng trước mặt đến gần môi Cố Thấm Phong một chút.

Cố Thấm Phong cúi đầu uống xong muỗng nước gừng này, vị cay của gừng cùng vị đường đỏ ngọt ngào vừa vặn hòa trộn trong miệng. Uống xong mấy muổng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn.

Vào lúc này, Trầm Mộ Ngôn đã không có giống như ngày thường miệng lưỡi trơn tru, cũng không có khí tức dẫn dụ ong bướm, dáng vẻ thật lòng xem ra là vô cùng đẹp mắt.

Hơn nữa mình điện thoại cho nàng là sai, vậy mà nàng vẫn đồng ý lại đây cho dù đã quá nửa đêm rồi, người phụ nữ này bản tính quả thực không xấu.

Thêm nữa, nếu như Trầm Mộ Ngôn lúc nói chuyện thận trọng một ít, đại khái sẽ rất là ưu tú, là một người phụ nữ rất đáng được chú ý. Dĩ nhiên, loại chú ý này hoàn toàn khác xa loại chú ý hiện tại.

Trầm Mộ Ngôn đem chén chè gừng đã uống được hơn một nửa đặt lên tủ đầu giường, sau đó nàng giật giấy ăn mà lau chùi khóe miệng của Cố Thấm Phong.

Cố Thấm Phong đè xuống tay nàng, nhẹ nhàng nói một tiếng, "Cảm ơn."

"Ôi, lần trước không phải còn nói với tôi những lời lẽ vô tình sao?

"- Trầm Mộ Ngôn rút tay ra, để Cố Thấm Phong tự mình lau miệng."Lần trước là lần trước, lần này là lần này.

Tôi cám ơn cô hôm nay đã giúp tôi, cũng không phải khẳng định thái độ tình cảm của tôi đối với cô.

"- Cố Thấm Phong ngữ khí không nặng nề, trong lời nói vẫn không chứa dù là nửa phần tán thành đối với cách sống của Trầm Mộ Ngôn."Miệng còn thật cứng rắn nha, vừa nãy tại sao lại không cứng như vậy đây?"

- Trầm Mộ Ngôn khóe miệng lọt một tia cười, nhớ tới dáng vẻ yếu đuối nhu nhược vừa nãy của Cố Thấm Phong.

Có thể làm cho một người chưa bao giờ yếu đuối trở nên nhu nhược, cảm giác này quả nhiên không sai. Đặc biệt loại phụ nữ như Cố Thấm Phong, trong ngày thường cũng chỉ biểu hiện một bộ dáng ôn hòa mang theo vài phần lạnh nhạt, thật sự là có thể cùng Thư Hòai Đạt liều lĩnh so tài một phen.

Mà số lần quá trớn sau lưng Thư Hoài Đạt của Chung Dật Minh thật sự đều không thể đếm hết. Bạn trai của Cố Thấm Phong là Đường Quân Hạo càng là chưa có kết hôn thế nhưng đã tìm tới chính mình rồi, nhìn dáng dấp những người phụ nữ này, tựa hồ như họ đều tìm được một đối tượng không tốt lắm dành cho hôn nhân của mình.

"Cô có thể về, tôi ổn rồi.

"- Cố Thấm Phong không dự định lại cùng Trầm Mộ Ngôn nhiều lời, rất nhiều đạo lý nếu như nói cùng Trầm Mộ Ngôn đều sẽ bị nàng xoay chuyển theo một hướng khác, vì lẽ đó phương thức giao tiếp tốt nhất với Trầm Mộ Ngôn chính là không cần nói quá nhiều, cũng không cần phải sâu sắc. Trầm Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng,"Đây là cái gì, qua cầu rút ván sao? Đường đường là tổng giám đốc của Cố thị nha, làm người ai lại làm thế?"

"Dừng.

"- Cố Thấm Phong cau mày -"Cô muốn ở lại, liền ở lại, tôi muốn ngủ, chỉ cần lúc đi nhớ giúp tôi đóng kín cửa là được rồi."

Nói xong rồi thì nàng không sai mà nằm xuống, để cho Trầm Mộ Ngôn sững sờ. Cố Thấm Phong cứ như vậy mà yên tâm sao, để chính mình ở chỗ này?

Vạn nhất mình trộm cái gì thì sao, mà khoan, không cần trộm, vạn nhất mình đối với nàng có mưu đồ gây rối thì sao?

Được rồi, Trầm Mộ Ngôn tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, thế nhưng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nàng nhìn một chút xung quanh, ghế sofa nhìn cũng rất lớn nha, cũng vừa nhìn lại khuôn mặt mới vừa khôi phục được một ít hồng hào của Cố Thấm Phong.

Được rồi, đêm nay cứ như vậy mà qua đi.

Có lẽ do nửa chén chè gừng rất tốt kia, hóa giải được đau đớn của nàng. Nàng rất nhanh đã ngủ, thậm chí còn ngủ đến khi bình minh lên.

Khi tỉnh lại, nàng đón ánh nắng, tầm nhìn bên trong căn phòng hóa thành một mảnh vàng rực rỡ. Nàng chống thân thể rời khỏi giường, chậm chậm đi tới trước ghế sofa, ngắm nhìn một người phụ nữ đang nằm ở nơi đó, dáng người của nàng đẹp đẽ, lúc nàng thanh tỉnh thì biểu lộ ra một khuôn mặt cao ngạo long lanh, thế nhưng hiện tại lại như một thiếu nữ đang say ngủ, tinh khiết và hoàn mỹ. 

Ánh mắt nàng dạo quanh tứ phía, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa mà khoác lên thân thể của Trầm Mộ Ngôn. Thanh âm huyên náo ở bên ngoài con phố truyền vào, khiến cho gương mặt của Trầm Mộ Ngôn khẽ nhăn lại.

Lúc nàng mở mắt ra, thứ mà nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt của thanh tú của Cố Thấm Phong đang phóng to trước mắt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!