Chương 16: (Vô Đề)

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

c Uyển Ương lắc lắc đầu, đem bóng dáng Thư Hoài Đạt đẩy ra khỏi đầu mình.

"Em làm sao vậy?

"- Cố Thấm Phong thấy nàng bỗng nhiên lắc đầu, không khỏi hỏi."Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ.

"- Úc Uyển Ương tiến lên một bước -"Nếu như em yêu thích phụ nữ, vậy cũng phải là loại hình phụ nữ như chị."

Nàng mỉm cười, đưa tay nâng cằm của Cố Thấm Phong lên mà khen ngợi, "Dung mạo xinh đẹp, check, tính cách dịu ngoan, check, có lễ phép, check, có giáo dưỡng, check check check."

Và Úc Uyển Ương kết thúc bằng một câu khen thật lòng, "Có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được người phụ nữ tốt như vậy a."

Nàng nói nửa phần là không hề giả, nếu như nàng thật sự muốn yêu thích phụ nữ, vậy chắc chắn phải là loại người như Cố Thấm Phong. Bởi vì chị ấy hoàn toàn phù hợp, thậm chí không hề kém cạnh những định nghĩa về phụ nữ hoàn mỹ trong lòng nàng.

Cơ mà, vì cái gì lại xuất hiện bộ dáng của Thư Hoài Đạt trong đầu nàng lúc này đây? 

Úc Uyển Ương cẩn thận suy nghĩ, chắc là vì dạo gần đây tiếp xúc với cô ấy nhiều quá, trong lòng còn cảm thán và thương cảm chuyện Chung Dật Minh đối xử không công bằng với Thư Hoài Đạt, cho nên bản thân mới có thể nghĩ đến cô ấy.

Cố Thấm Phong cười khúc khích, tay nàng vuốt ve tay Úc Uyển Ương, trong mắt dâng đầy ý cười, "Toàn nói hưu nói vượn."

"Em cũng không có nói bậy, Đường Quân Hạo a, nhưng là tìm được một món hời lớn rồi.

"-Úc Uyển Ương nhún vai mà nói, sau đó xoay người cùng bước đi với Cố Thấm Phong. Nói đến Đường Quân Hạo, sắc mặt của Cố Thấm Phong cấp tốc khôi phục lại trạng thái như cũ, nàng đã rất nhiều ngày chưa cùng Đường Quân Hạo liên lạc rồi. Từ ngày Đường Quân Hạo không chào mà đi, hai người từ lúc đó đều rất ít khi điện thoại cho nhau, mà Đường Quân Hạo đối với sự việc ngày hôm đó đột nhiên biến mất cũng chỉ để lại một câu giải thích, đó là công ty có việc, phải đi xử lý."Không cần đề cập đến anh ta, em mau trở về đi.

"- Nụ cười của Cố Thấm Phong tiêu tan, đối với Đường Quân Hạo, cơ hồ nàng sẽ không sản sinh ra bất cứ tâm tình quá khích nào."Lần tới đến thì nói trước với em một tiếng, em sẽ tận lực diễn thật nhanh để quay trở về.

"- Úc Uyển Ương có chút xin lỗi, để cho mẹ cùng chị ấy đợi cơm mình lâu như vậy, cũng may là có chị Thấm Phong ở đây, nếu không thì sợ là mẹ sẽ ngồi đợi cho đến khi nào thấy mình về nhà rồi thì mới chịu ăn cơm."Được, chị đi đây, mau quay trở về đi."

- Cố Thấm Phong thúc giục Úc Uyển Ương trở lại, dì Tống đã đợi em ấy cả một buổi trưa, chắc hẳn là có nhiều chuyện để nói với nhau.

Tạm biệt nhau xong, Úc Uyển Ương vội vàng trở lại, chỉ thấy Tống Lan Anh ngồi trên ghế salông, tay đang gọt một quả lê, biểu hiện rất an yên.

Tống Lan Anh đã là người phụ nữ ngoài năm mươi, nhưng bởi vì khi còn trẻ là một người phụ nữ có nội hàm xinh đẹp, cộng thêm sự bảo dưỡng chăm sóc của hiện tại, cho nên nhìn cũng chẳng già nua nhiều lắm.

Huống hồ còn sinh ra một cô con gái Úc Uyển Ương xinh đẹp như vậy, chứng mình những thứ mà bản thân bà vốn đã có cũng không sai.

"Mẹ."

Tống Lan Anh nghe vậy ngẩng đầu, đại khái là vì con gái từ ngoài xa trở về, đuôi lông mày của bà đều nhuộm đầy ý cười, "Tiễn Thấm Phong đi rồi hả?"

"Dạ.

"- Úc Uyển Ương ngồi xuống bên cạnh bà, than thở,"Mẹ, Thấm Phong muốn đính hôn, chị ấy nói cho mẹ biết chưa?"

Thời điểm lần trước trở về vấn an Tống Lan Anh, thế nhưng Cố Thấm Phong vẫn chưa có nói cho bà biết Cố gia cùng Đường Gia có dự định đính hôn cho hai đứa nhỏ trong nhà, lần này có vẻ như là mọi chuyện đã chắc chắn rồi.

"Không có, thế nhưng Thấm Phong đứa nhỏ này có suy nghĩ của chính mình, mẹ tin tưởng con bé sẽ tìm được con đường mà chính mình nên đi."

- Tống Lan Anh đã sớm phát hiện tâm tình của Cố Thấm Phong có chút mù mịt, tuy rằng vẫn là ôn hòa giống như cũ, thế nhưng bà có thể cảm giác cả người Cố Thấm Phong đều trầm mặc hơn rất nhiều.

Bà xem Cố Thấm Phong như con ruột, đứa bé này lại cùng con gái mình giống nhau cực kì, nếu như trong lòng suy nghĩ cái gì, đều là không muốn nói cho người khác biết.

Úc Uyển Ương nhìn phần vỏ lê bị mẹ gọt ra, một lần rồi lại một lần bị gọt sạch, trầm mặc mà không nói lời nào.

Tống Lan Anh đem lê gọt xong cắt ra làm bốn rồi đưa đến tay của con gái, "Ăn xong liền đi rửa ráy, ngủ sớm một chút đi."

Bà nhớ tới vào lúc này hàng năm, Úc Uyển Ương khi về nhà thì thường sẽ ở lại thêm mấy ngày, năm nay có lẽ cũng là như vậy. Đã như thế, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!