Chương 9: Beta Kia Không Phải Tính Tình Lãnh Đạm Sao

Diêu Châu chỉ thuận miệng nói về nhà ăn tối, nhưng Lâm Ân lại rất nghiêm túc.

Chiều hôm sau, cậu từ chối các hoạt động nhóm và cố gắng về nhà sớm để nấu cơm.

Cá mú được cậu lựa chọn kỹ càng hơn ở chợ hải sản, nấu cùng với hoàng kì và đỗ trọng*.

Canh cá đang sôi liu riu từ từ làm thơm cả gian bếp.

Nhưng khi sắc trời bên ngoài tối dần, trước cửa vẫn luôn vắng vẻ, không có tiếng xe cột đi vào.

*hai loại thuốc hay dùng trong thuốc bắc.

Thấy Lâm Ân thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, dì Anh đã chủ động gọi điện cho trợ lý của Diêu Châu, đem điện thoại đưa cho Lâm Ân, cười động viên cậu: "Cậu có thể hỏi trợ lý của Diêu Châu tiên sinh, có thể do bận quá lên quên mất."

Người trợ lý nhanh chóng trả lời và nói với Lâm Ân qua điện thoại rằng Diêu Châu có một bữa tiệc quan trọng tối nay và không biết khi nào hắn sẽ trở lại.

Trước khi Lâm Ân có thể hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, trợ lý đã tắt điện thoại đi, Lâm Ân không nói chuyện trực tiếp với Diêu Châu.

Thấy Lâm Ân bỏ điện thoại xuống, dì Anh có chút đau lòng vì hôm nay cậu đã bộn rộn cả chiều trong bếp, sau đó thuyết phục: "Không sao đâu, Diêu tiên sinh quanh năm suốt tháng cũng không có mấy lần ăn cơm ở nhà."

Không thể nói Lâm Ân thất vọng như thế nào, ít nhất là đối đầu với Diêu Châu cậu không có bất kỳ tình cảm nào.

Hai đêm qua, nghiêm túc nấu canh cho Diêu Châu, chỉ muốn cùng hắn hòa thuận hơn chút, để có thể hỏi khi nào thì bắt đầu điều tra vấn đề mà cậu quan tâm nhất.

Thấy Diêu Châu không về, Lâm Ân tự mình uống nửa bát canh, phần còn lại để trong hộp giữ ấm.

Đêm nay, Lâm Ân ở trong bếp đợi Diêu Châu đến tận đem khuya, cho đến khi những người bảo vệ đêm bên ngoài thay ca trực tiếp.

Cậu tắt đèn ở tầng một và đi lên thư phòng ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng làm việc.

Ngày hôm sau, dì Anh đề nghị gọi lại cho trợ lý nhưng bị Lâm Ân ngăn cản.

Cậu cảm thấy nếu quá vội vàng chỉ khiến hắn nhanh buồn chán, nhưng cậu vẫn âm thầm nấu một nồi canh.

Sau khi ăn tối một mình, Lâm Ân lấy chiếc máy ảnh cũ của mẹ để trong phòng làm việc và ra sân sau để chụp cảnh hoàng hôn.

Khi Diêu Châu về đến nhà, những gì nhìn thấy là Lâm Ân đang nằm trên bãi cỏ và nhắm mắt vào chợp mắt.

Mặt trời đã lùi phía tây, chiếu trên mặt cỏ.

Lâm Ân đặt máy ảnh lên ngực, gác một tay dưới gáy và để mặt trời phản chiếu vào mặt mình với vẻ mặt bình yên.

Vệ sĩ đứng bên ngoài hàng rào yên lặng canh giữ nhà, cách đó bảy tám thước có một chuồng chó, hung thần bị xích sắt xây quanh cổ đang nằm bên ngoài nhà kho, cũng không quấy rầy đến Lâm Ân.

Diêu Châu nghe Lâm Ân nói: "Lão Tùng, hết giờ làm việc rồi, không cần ở chỗ này."

Lâm Ân không mở mắt khi nói, vì vậy cậu không biết rằng Diêu Châu đã trở lại.

Vệ sĩ Lão Tùng đứng sang một bên không nói lời nào, anh ta quy củ lễ phép, bây giờ lão đại đứng bên anh ta, không đến lượt anh ta nói chuyện.

Lâm Ân có lẽ đã quen với sự im lặng của Lão Tùng nên tự mình nói chuyện: "Trước khi đến thành phố ngầm, cậu luôn cho rằng phong cảnh ở đây khác với ở khu thượng thành.

Giờ nhìn hoàng hôn, mới nhận ra rằng dù hoàng hôn ở đâu, tất cả đều như nhau... anh có muốn xem những bức ảnh tôi chụp không?"

Lâm Ân vừa nói, vừa cầm máy ảnh quay lại.

Vừa nhìn thấy Diêu Châu, cậu đã giật mình đứng ngây ra đó.

Lão Tùng khéo léo bỏ đi, để lại Diêu Châu và Lâm Ân đứng đối diện nhau qua hàng rào sân sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!