Diêu Chu dẫn Lâm Ân tới khu Đông dự tiệc.
Đây là điều mà Cao Trạch và những người khác không ngờ tới.
Gặp nhau ở chỗ nước sâu như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Diêu Châu không mang theo hơn chục vệ sĩ mà lại mang theo người vợ mới cưới đến.
Nếu lúc đó có đánh nhau, Lâm Ân như vậy ốc còn không mang nổi mình ốc trở thành một cái phiền phức, rốt cuộc có cứu hay không?
Cao Trạch và Lance đứng ở cửa xe, nhìn thấy Lâm Ân ngồi ở phía sau xe, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Không gian của xe sang trục dài rất rộng rãi, hai hàng ghế ngồi quay mặt vào nhau.
Cao Trạch và Lance ngồi một bên, Diêu Châu dẫn Lâm Ân sang một bên.
Trước mặt hai phó tướng, Diêu Châu không hề né tránh mà đến gần Lâm Ân.
Mà Lâm Ân thì lại so với hắn chính trực hơn rất nhiều, mặc một bộ áo sơ mi và quần tây chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, cũng không có chủ động đáp lại Diêu Châu.
Hành trình đến khu Đông vẫn còn dài, Diêu Châu có lẽ vì buồn chán nên bắt đầu giở trò trên người Lâm Ân
Lâm Ân thấp giọng ngăn cản hắn, "Diêu tiên sinh, anh kéo vạt áo của tôi ra, lát nữa đến hội trường sẽ không tốt." Cậu đỏ mặt đẩy tay Diêu Châu ra.
Bộ lễ phục Lâm Ân mặc hôm nay là do Bạch Trăn chọn cho cậu, rất hợp với dáng người của cậu.
Họa tiết phía trên trong mờ, nút áo được cài chặt phía trên tạo cảm giác thanh lãnh cấm dục, có thể nhìn thấy một chiếc vòng cổ màu xanh lam lờ mờ dưới lớp vải.
Trước khi rời khỏi nhà, Diêu Châu đi vào phòng ngủ chính gọi cậu, nhìn thấy Lâm Ân đang cài nút áo.
Một Beta bình thường chỉ khí chất một học sinh, giờ bị ràng buộc bởi đủ loại quần áo và phụ kiện, nhưng lại bị bao phủ bởi một sắc khí không thể giải thích được.
Diêu Châu dựa vào cửa không có giục nhanh chóng đi, nhìn cậu lần lượt mặc áo sơ mi quần vào.
Lâm Ân lo lắng cậu chậm chạp làm muộn giờ, cho nên vừa thay quần áo xong muốn rời đi, ngay lúc cậu quay người lại, Diêu Châu đã đem Lâm Ân ôm vòng lòng.
Lâm Ân sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc ngước mắt lên: "... Diêu Châu?"
Cậu rất ít khi trực tiếp gọi tên Diêu Châu, lúc này cũng không phòng bị, đột nhiên buột miệng nói ra.
Diêu Châu cười nhạt, hơi cúi đầu, nói với Lâm Ân: "Tiểu thiếu gia, lúc đến khu Đông, hãy ngoan ngoãn đi theo tôi."
Lâm Ân chỉ biết hắn chuẩn bị cùng Diêu Châu đi dự tiệc, lại không biết đi đâu, gặp ai.
Mãi đến khi rời khỏi nhà, cậu mới biết yến tiệc được tổ chức ở quận Đông, lúc này ngồi trên xe, Diêu Châu lại hỏi cậu: "Phác Hằng có bảo tối nay gặp ai không?"
Lâm Ân trông vô tội và lắc đầu.
Bàn tay vừa rồi của Diêu Chu đặt lên eo cậu, bây giờ chuyển lên vai.
"Hình Quảng Đình." Diêu Châu nói với cậu.
Cao Trạch và Lance ngồi đối diện đồng thời cau mày.
Diêu Châu là một kẻ điên, Cao Trạch nghĩ tron g đầu.
Hắn dám đưa Lâm Ân đến đó mà không nói với cậu bất cứ điều gì.
Lâm Ân nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, cậu quay lại nhìn Diêu Châu và hỏi: "Có phải...! Hình Quảng Đình mà tôi biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!