Tống Vĩnh Kỳ giả vờ không nhịn được nói: "Kể đi, kể đi, đại khái cũng không phải chuyện gì hay, chỉ là bây giờ nhàm chán không có gì thú vị, nàng nói thử xem cũng không sao.
"Ôn Yến rút đi ít củi ra khỏi đống lửa, lửa cháy lập tức yếu đi, ánh sáng cũng lờ mờ. Nàng rất có kinh nguyện kể chuyện ma quỷ, đầu tiên phải xây dựng bầu không khí khủng khiếp. Dưới ánh sáng ảm đạm, gió thổi qua cửa hang u u, cành cây lay động thấp thoáng chính là bầu không khí thích hợp nhất."Câu chuyện ta muốn kể xảy ra ở trong một bệnh viện lớn, bệnh viện cũng chính là y quán rất, rất lớn. Trong y quán có một nơi gọi là nhà xác!" Ôn Yến nói đến đây thì bỗng nhiên hạ giọng, thì thầm nói:
"Nơi gọi là nhà xác này thật ra là nơi không yên ổn nhất trong cả y quán. Bởi vì người bệnh chết ở trong y quán đều sẽ được tạm thời đặt ở trong nhà xác…"
"Sao có thể như vậy? Cách nói này không thành lập. Bình thường thì những bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, y quán đều sẽ không nhận mà phải đưa về nhà chờ chết. Hơn nữa, theo phong tục của quốc gia ta, người phải chết ở nhà thì linh hồn mới có thể được ngủ yên.
"Tống Vĩnh Kỳ đưa ra điểm không hợp lý. Ôn Yến bất đắc dĩ nói:"Chàng rốt cuộc có muốn nghe kể chuyện không? Nghe kể chuyện thì không cần hỏi vặn nhiều như vậy được không?" Phải biết tối kỵ nhất chính là bị người khác cắt ngang, bởi vì làm vậy bầu không khí sẽ trở nên bình thường.
"Dù sao cũng phải nói ra chỗ không hợp lý chứ."
Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt với nàng, nói.
"Được, ta không nói nữa!"
"Được, ta không hỏi vặn lại nữa, nàng kể nốt đi!
"Tống Vĩnh Kỳ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đêm dài đằng đẵng, dù sao cũng cần phải có chút tiêu khiển. Ôn Yến hạ giọng, tiếp tục nói:"Nói tới Ôn Yến nhân vật chính của chúng ta chính là đại phu trong y quán này. Một đêm, nàng trực ở trong y quán, tiếp nhận rất nhiều người bị thương. Do trên đường cái quan có hai chiếc xe ngựa va chạm vào nhau, kẻ bay ra ngoài, kẻ bị thương phải lên tới mười mấy người.
Đương nhiên, xe ngựa va chạm vào nhau cũng làm liên lụy tới một ít người qua đường. Nàng đang cứu chữa cho người bị thương ở trong phòng cấp cứu. Nhưng bởi vì vết thương quá nặng nên rất nhiều người bị thương không thể cứu được mà chết đi. Thi thể bị chuyển đưa nhà xác, chờ người nhà tới nhận.
Sau khi hết bận thì đã qua giờ tý, Ôn Yến rất mệt mỏi, nhưng bởi vì người nhà của người chết lần lượt tới, nàng nhất định phải dẫn người nhà đi tới nhà xác nhận thi thể.
Chuyện này vốn không phải do đại phu làm, nhưng buổi tối đó rất nhiều người đều đang bận rộn, cho nên nàng lại chịu trách nhiệm dẫn người nhà đi nhận thi thể. Lối vào của nhà xác rất tối, ánh sáng mơ hồ, hành lang gấp khúc thật dài giống như không nhìn thấy được điểm cuối.
Nàng dẫn một mẫu thân đang thương tâm đi tới cửa nhà xác. Người trông coi nhà xác mở cửa cho các nàng đi vào. Thi thể được đưa ra . Đó là một cô gái rất trẻ tuổi, mặc trang phục màu đỏ. Nàng đang ngồi trên xe ngựa bị bay ra ngoài, đầu đập vào tảng đá lớn bị thủng một lỗ lớn.
Khi chết không nhắm mắt, mắt mở thật lớn. Trên trang phục của nàng còn dính rất nhiều vết máu, máu trên mặt đã được rửa qua, làn da tái nhợt không có bất kỳ màu sắc gì, có thể nhìn thấy rõ cái lỗ trên đầu, tối tăm, bên cạnh là vết máu đã khô, đen lại.
Người mẫu thân kia vừa thấy lại la lên tiếng và ngất xỉu. Ta vội vàng, không, là Ôn Yến vội vàng đỡ lấy bà ta. Người trông coi ra ngoài gọi bảo vệ… Y sĩ kia, nàng đỡ người mẫu thân kia chậm rãi đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Ôn Yến chợt nghe phía sau vọng đến giọng nói u oán, tiếng nói rất khẽ ngân dài, lại kèm theo chút nức nở bi thương: "Nương…" Lúc đó Ôn Yến giật mình, chợt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái mặc trang phục màu đỏ đã sớm chết đột nhiên ngồi dậy, lỗ trên đầu nàng giống như một lỗ thủng lớn, tối tăm, tạo thành sự đối lập mạnh với đôi mắt đỏ ngầu của nàng.
Nàng lại nhìn Ôn Yến với vẻ buồn bã, thê lương như vậy. Ôn Yến khiếp sợ đến mức hồn phách cũng muốn bay mất, hét lên một tiếng, đỡ người mẫu thân kia chạy vội ra ngoài. Sau đó có mấy y sĩ qua, Ôn Yến nói với y sĩ về chuyện này.
Các y sĩ đi vào trong nhìn, thi thể kia đang nằm yên, tuyệt đối không có tình hình như Ôn Yến đã nói. Ôn Yến lại khẳng định mình tận mắt nhìn thấy.
Sau đó, nghe nói cô gái này bị đưa đi trong đêm, người trông coi nhà xác nghe được bên trong vọng ra tiếng khóc, trong miệng gọi nương…
"Tống Vĩnh Kỳ rùng mình một cái. Ôn Yến ngẩng đầu hỏi:"Vương gia lạnh à?"
Giọng của Tống Vĩnh Kỳ cũng thay đổi: "Nàng rút đi nhiều củi như vậy, đương nhiên là lạnh rồi!" Da đầu hắn cảm thấy tê dại từng đợt. Trời ạ, mặc dù là một câu chuyện nhưng nghe vẫn sởn tóc gáy đấy!
"Vậy để ta bỏ thêm một ít!"
Ôn Yến trả củi lại, củi cháy phát ra những tiếng nổ tí tách, không khí cũng đột nhiên ấm lên.
"Vương gia còn muốn nghe chuyện quỷ nữa không?
"Ôn Yến đang hứng nể, tất nhiên cũng muốn kể thêm vài chuyện để giết thời gian. Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói:"Không nghe, nàng nói chẳng đáng sợ chút nào, vô nghĩa!"
Ôn Yến vội vàng nói: "Vậy ta lại kể một chuyện khủng khiếp, thật sự khủng khiếp, ta cũng bị dọa đấy!"
Tống Vĩnh Kỳ đặt hai tay ra sau gáy làm gối, ngáp một cái: "Không nghe, Bổn vương buồn ngủ rồi!" Hắn nói dứt lời liền nghiêng người trên mặt đất, lại ngủ rồi.
Ôn Yến hơi thất vọng, hắn buồn ngủ, nhưng nàng đang có hứng kể, hơn nữa nàng cũng ngủ không được.
Nàng đứng lên và đi tới cửa hang nhìn ra ngoài, ánh mắt nhìn ra xa, dãy núi xung quanh nhấp nhô giống như mây đen nói liền không đứt, từng tầng, từng tầng một ép qua, nhìn lâu làm đầu óc có chút choáng váng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!