Chương 8: (Vô Đề)

Phía bên kia con suối, nép sau một thân cây to cách một khoảng an toàn để người bên bờ còn lại không thể nhìn thấy, chú ngựa lông màu hoàng kim đang đứng một chỗ, chỉ có cái cổ hạ xuống di chuyển cái đầu qua lại để ngoạm vài cọng cỏ tìm thấy trên nền đất. Mộc Ang nghe thấy những người đó nói chuyện, không thấy Kha Lang ở đó nên phần nào yên tâm là không bị bọn họ làm phiền.

"Nhưng hắn đang ở đâu cơ chứ? Hắn đang bị thương đâu thể đi xa được."

Mộc Ang ghìm cương cho Kim Mã đi về phía trước khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, trong lòng bắt đầu lo lắng. Ra tới bờ suối, nàng dừng lại thấy chàng trai đang ngồi dưới suối, nép sát vào phiến đá bên bờ bên kia. Nàng bất giác mỉm cười.

"Thì ra cậu bé trốn ở đây, lại trầm mình dưới nước, rồi sẽ lại bị lạnh, ta lại phải hong y phục cho hắn."

Kim Mã từ từ đi qua suối, tiến về phía Kha Lang, vừa trông thấy Mộc Ang, gương mặt trắng bệch lập tức giãn ra, mỉm cười không giấu được nỗi vui mừng. Gương mặt chàng trai lúc này mới đúng là của một chàng trai trẻ tuổi, có sức sống và biết cười dẫu vẻ mệt mỏi vẫn còn. Mộc Ang có chút ngỡ ngàng trước nụ cười đó, nàng cũng mỉm cười đáp lại. Mộc Ang xuống ngựa đỡ hắn đứng dậy, đưa hắn vào lại trong rừng, thấy tay hắn vẫn đang ôm tư trang của mình, trong lòng có chút cảm động.

Bên ánh lửa vừa được nhóm lên, Kha Lang đã có thể tự hong y phục của mình, vết thương vẫn còn đau nên chỉ vận động nhẹ nhàng. Cô gái ngồi đối diện đang ăn mấy thứ quả hái được vào buổi chiều. Kha Lang không hiểu giữa rừng nhiều thú hoang như thế mà nàng không thể bắt được một con thú nhỏ nào, xem ra cô gái trẻ này thân thủ không có gì đặc biệt, không chừng lại là ham chơi chạy lung tung ra ngoài.

- Sao nàng lại đi vào đây? Có biết đây là khu vực nguy hiểm không? Hay nàng từ nơi khác tới?

- Ở đây nguy hiểm lắm sao? Ta và ngươi ở đây đã là đêm thứ hai rồi, chưa thấy nguy hiểm gì.

- Ở đây là bãi săn, nàng vào đây rất dễ bị hiểu lầm là thú rừng, lỡ bị tấn công thì sao?

- Bãi săn? Vậy sao ngươi cũng ở đây? Còn rơi xuống nước và bị thương nặng như vậy?

- Ta bị té từ vách núi xuống, rồi bị trôi xuống đây. Cảm ơn nàng đã cứu mạng!

- Không cần đâu! Nếu nơi này nguy hiểm như vậy ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi nơi khác, ta có thể giúp đưa ngươi về nhà.

- Ta… ta không còn nhà nữa. Ta đang lưu lạc một mình.

Kha Lang bỗng trở nên buồn bã khi nghe đến "về nhà!". Hắn cũng từng có nhà, có cha mẹ yêu thương, nhưng giờ thì hết rồi, sau trận dịch bệnh cách đây sáu năm thì hắn không còn nhà nữa, cả bản thân cũng suýt không còn.

- Ngươi từ đâu đến?

Mộc Ang hỏi Kha Lang như thể chỉ cần nghe đến nơi đó là nàng sẽ biết đó là đâu vậy.

- Phía đó! Thượng nguồn của con sông Liêu Chủy.

Kha Lang đưa tay chỉ về phía bắc.

- Nhưng ngươi vẫn phải quay về chứ? Nơi đó ngươi có thể dựng lại một căn nhà.

Mộc Ang nhìn theo hướng tay của Kha Lang, dù nàng chẳng thể hình dung "thượng nguồn sông Liêu Chủy" thì sẽ có những gì.

- Ta không muốn dựng nhà nữa!

Kha Lang có vẻ hờn mác.

- Ta xin lỗi, đã làm ngươi buồn à?

- Không! Ta không sao. Nàng chưa nói là nàng từ đâu tới đây, một cô gái trẻ lang thang một mình vô cùng nguy hiểm. Nàng lại nhỏ nhắn như thế làm sao thoát được nếu như gặp cướp hoặc bọn buôn nô lệ?

Kha Lang lại chột dạ khi nhắc đến "nô lệ".

"Chẳng phải đang nói về chính ta đó sao?"

- Ta…ta ở trên núi luyện võ, giờ luyện thành rồi nên xuống núi du ngoạn thế giới, mở rộng tầm mắt.

Mộc Ang nói dối. Làm sao nàng có thể nói với một Nhân Tộc rằng nàng là một Thần Tộc, đang mang sứ mệnh đi tìm một Đại Đế trong dân gian để giải trừ Ấn Ký, bảo vệ thế giới được chứ.

- Luyện võ? Nàng luyện được bao lâu rồi?

Kha Lang nghi ngờ khả năng "luyện thành" của Mộc Ang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!