Chương 46: (Vô Đề)

Kha Lang nằm trên chiếc giường nhỏ trong gian phòng được bố trí đơn giản cho binh lính. Hắn và Mộc Ang đã vào quân doanh được vài ngày nhưng chưa gặp được hoàng tử. Chỉ có sáng hôm nay họ thoáng thấy Xơng Ngỵ cưỡi ngựa đi qua sân sau buổi đi tuần tra cùng nhiều hộ vệ và binh lính. Cuộc chiến quan trọng như vậy chẳng trách hoàng tử dồn hết tâm lực vào nó. Hôm nay nghe trong quân có tin cánh quân Lãnh Bắc đang tiến đến ngày một gần, việc nghênh chiến trực diện đang tính từng ngày.

Mục tiêu của cuộc tấn công còn là giết hoàng tử Hoa Nam thì Xơng Ngỵ có lẽ phải căng thẳng vô cùng. Kha Lang nghe có tiếng bước chân đến trước cửa phòng của Mộc Ang thì chăm chú nghe ngóng, nhưng sau đó tiếng bước chân lại quay về phía cửa phòng của hắn. Có tiếng gõ cửa, Kha Lang ngồi dậy đi ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là hoàng tử Xơng Ngỵ. Trái với Kha Lang tưởng tượng rằng hoàng tử đang căng thẳng trong phòng riêng suy tính đối sách cho cuộc chiến sắp đến. Người đứng trước mặt dáng vẻ điềm nhiên, mặt mày tươi tắn và đang mỉm cười với Kha Lang.

- Không mời ta vào sao?

Xơng Ngỵ vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn vào phía trong gian phòng.

- Chỗ này chật hẹp, hoàng tử sẽ không thấy thoải mái.

Kha Lang có chút bất ngờ.

- Vậy đi uống rượu cùng ta! Ta chưa cám ơn ngươi đã liên lạc với người của ta ở Ưng Đông Đại Đảo để có thể đưa ta về Cấm Thành.

Kha Lang gật đầu, cầm lấy thanh kiếm để trên giường rồi bước ra khép cửa lại.

- Đang trong quân doanh ngươi mang theo kiếm làm gì?

Xơng Ngỵ nhìn Kha Lang, nhướng mắt hỏi.

- Để bảo vệ hoàng tử! Cẩn thận vẫn tốt hơn!

- Gọi Mộc Ang cùng đi nhé!

Xơng Ngỵ phì cười khi nghe Kha Lang nói. Kha Lang khi vào quân doanh, chiến địa lại có vẻ căng thẳng hơn cả hoàng tử. Kha Lang lại gật đầu rồi đến trước cửa gian phòng cạnh bên, chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở. Mộc Ang nhìn Kha Lang rồi nghiêng đầu ra nhìn hoàng tử. Nàng còn đang ngại việc bị đuổi đi mấy ngày trước, không biết hoàng tử còn giận nàng nhiều không.

- Sao vậy? Nàng không muốn đi cùng sao?

Xơng Ngỵ nhìn Mộc Ang, thì ra cảm giác trong lòng người dành cho nàng ấy vẫn như vậy chưa hề khác đi.

- Có!

Mộc Ang cũng quay vào trong cầm theo kiếm rồi ra đi cùng. Xơng Ngỵ nhìn điệu bộ lạ lùng của hai người trước mặt thì lại cười rồi quay lưng đi theo lối hành lang. Kha Lang và Mộc Ang đi theo sau mấy bước, nhìn họ như hai hộ vệ của hoàng tử. Xơng Ngỵ dẫn họ đi đến nhà ăn lớn, lúc này là buổi tối nên khá vắng vẻ chỉ có những người làm việc trong bếp là có mặt.

Có người ra vào mang rau quả và các nguyên liệu khác cho nhà bếp, khi thấy hoàng tử đi vào thì chạy đến hành lễ.

- Mang cho ta bình rượu và vài món ăn vào phòng ăn, đặc biệt là bánh nướng và rau.

Xơng Ngỵ lệnh cho người tuỳ tùng rồi ngoáy nhìn hai người theo sau mình.

Trong gian nhà lớn nhiều bàn ghế san sát nhau là chỗ ăn uống cho binh lính, phía sau là khu bếp, bên phía tay trái từ cửa đi vào là phòng ăn dành cho các tướng lĩnh. Người tuỳ tùng lúc nãy mang theo nến đưa vào phòng thắp sáng trước. Khi hoàng tử và hai người đi cùng đã yên vị ngồi vào bàn thì thức ăn cũng được mang đến, mùi bánh nướng thơm lừng tỏa ra khắp phòng.

- Không cần theo hầu ta, ngươi lo làm việc của mình đi.

Xơng Ngỵ ra lệnh cho người tuỳ tùng khi người này định rót rượu cho họ. Người tuỳ tùng cúi đầu hành lễ rồi rời đi. Xơng Ngỵ rót rượu cho cả ba người. Theo thói quen trước kia họ hay ăn cùng nhau ở biệt phủ, Xơng Ngỵ đưa tay đẩy đĩa rau và bánh nướng về phía Mộc Ang. Mộc Ang ngại ngùng nhìn Xơng Ngỵ rồi nhìn Kha Lang. Ba người ngồi trong phòng khá ngượng ngùng, không được tự nhiên như trước đây nữa vì nhiều chuyện đã xảy ra.

- Đã lâu không gặp hai người, giờ gặp lại thì lại là lúc chiến sự xảy ra. Chúng ta cùng uống nào!

Xơng Ngỵ cầm ly rượu lên mời Kha Lang và Mộc Ang. Hai người cùng cầm ly lên uống cùng hoàng tử. Mộc Ang có nhiều điều muốn nói để an ủi Xơng Ngỵ về chuyện của công chúa nhưng vẻ điềm tĩnh của Xơng Ngỵ lại khiến nàng e ngại, chỉ sợ sẽ gợi lại chuyện buồn.

- Hoàng tử! Ta mời ngài một ly!

Kha Lang cầm lấy bình rượu rót cho cả ba. Họ lại cùng uống hết một ly nữa.

- Ta cũng mời hai người một ly!

Mộc Ang chẳng biết nói gì nên lại rót rượu cho cả ba. Họ lại uống hết một ly khác.

- Sau vài ngày nữa trận chiến thực sự sẽ bắt đầu, lần này quân Lãnh Bắc đông đảo không dễ đối phó. Lúc này còn kịp cho hai người có thể rời chiến địa, với khả năng của hai người sẽ dễ dàng sống sót qua cuộc chiến này. Nếu chỉ vì chút tình nghĩa với ta trước đây mà cả hai phải lao vào hiểm nguy thì ta thật lòng không muốn. Ngày mai ta sẽ cho người đưa hai người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!