Chương 36: (Vô Đề)

Sau buổi chầu đầu tiên của tân Chúa đảo, Điển Hạn theo hẹn đi đến gặp Xơng Ngỵ. Hoàng tử Xơng Ngỵ đích thân mở cửa mời Chúa đảo vào trong vì Mộc Ang đã ra ngoài. Trong gian sảnh lớn có một bộ bàn ghế bằng đá lớn đặt ở gần khung cửa sổ rộng hướng ra vườn Hải Viên đang mở toang đón gió. Xơng Ngỵ đến ngồi bên bàn, rót một cốc rượu cho mình, trên bàn bày biện nhiều loại trái cây và vài thứ bánh ngọt. Điển Hạn ngồi xuống đối diện với Xơng Ngỵ, chưa nói gì vì muốn đối phương sẽ bắt đầu câu chuyện trước.

- Ngài uống rượu không?

Xơng Ngỵ nhướng mắt hỏi Điển Hạn.

- Ta còn bận việc nên không uống rượu được.

Thái độ của Điển Hạn có vẻ khiêm nhường, khác biệt thường ngày.

- Người của ngài đã đến đưa tên tuỳ tùng đi rồi, thật ra hắn rất vụng về không giúp được cho tùy tùng của ta nhiều lắm nhưng lại vô hại nên cũng không gây phiền phức gì. Ngài có lẽ phải huấn luyện hắn lại.

Xơng Ngỵ khoai thai nói rồi nhìn Điển Hạn. Điển Hạn mỉm cười, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Xơng Ngỵ.

- Ta không có ý giấu ngài vì ta biết rõ ngài sẽ nhìn ra mọi việc, nhưng hoàn cảnh lúc đó ta không có cách nào khác hơn. Lần này có phần mạo phạm hoàng tử thật là không đúng.

- Ngài lợi dụng cả ta để che giấu tên đóng giả tuỳ tùng kia ngay giữa Hồng Thành, qua mặt cả tướng quân đầu triều và hoàng tộc. Ta thật muốn biết gã đó đóng vai trò quan trọng như thế nào hay đang nắm giữ điều gì có giá trị với ngài đến như vậy? Tướng Lãng Trạch bắt được hắn thì sẽ gây ra tổn hại gì cho ngài?

Xơng Ngỵ thẳng thắn vì người đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa thể chắc chắn nguyên nhân cho hành động của Điển Hạn. Điển Hạn lắc đầu nói:

- Ngài sẽ không thể ngờ được lý do của nó đâu!

- Vậy ngài nói ta nghe thử, xem như là đáp lại sự giúp đỡ của ta đối với ngài... mà không, ngài đã biết chắc rằng hoàng tử ta sẽ không bao giờ bằng lòng để kẻ khác vào lục soát nơi ta đang ở. Xem ra ngài đã tính toán từ trước mọi việc rồi.

Xơng Ngỵ tỏ vẻ thất vọng vì có thể không biết được nguyên nhân đằng sau. Điển Hạn lại từ tốn nói:

- Ngài có bao giờ yêu ai đó đến đau lòng, sẵn sàng làm rất rất nhiều việc chỉ để bảo vệ người đó chưa? Dù cho người đó không thể đáp lại nhưng ngài vẫn không bao giờ hối hận vì những gì đã làm cho người đó, hoàn toàn cam tâm tình nguyện?

Xơng Ngỵ nhìn Điển Hạn trong chốc lát rồi như đã hiểu ra mọi sự, trầm ngâm chưa nói thêm lời nào vì trong câu nói của Điển Hạn người như nhìn thấy chính mình. Xơng Ngỵ nâng ly uống một ngụm rượu rồi mím môi, hơi rượu nồng bốc lên khiến khoé mắt cảm thấy cay cay.

- Đó là lý do cho tất cả mọi việc! Ngu ngốc lắm phải không? Ta cảm ơn ngài đã giúp đỡ! Ta còn nhiều việc phải giải quyết ở phòng nghị sự, khi nào ngài muốn lên đường ta sẽ đích thân tiễn ngài, xin chào ngài!

Điển Hạn thở hắt ra, đứng dậy, gật đầu tỏ ý chào Xơng Ngỵ rồi đi ra. Xơng Ngỵ ngước nhìn Điển Hạn và gật đầu đáp lại. Cánh cửa phòng đóng lại, Xơng Ngỵ ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay, vẻ mặt nghĩ suy.

Mộc Ang mở cửa bước vào phòng ngủ thì thấy Xơng Ngỵ đang đứng ngoài ban công. Nghe tiếng mở cửa, Xơng Ngỵ quay mặt đi vào trong. Mộc Ang nhìn thấy Xơng Ngỵ đi đến thì mỉm cười với hắn nhưng lại thấy Xơng Ngỵ có vẻ không được vui. Đang định hỏi xem hoàng tử đã gặp chuyện gì hay cuộc gặp chiều nay với Chúa đảo lại có chuyện xảy ra thì Xơng Ngỵ đã ôm chầm lấy nàng rồi vật nàng ngã xuống giường.

Mộc Ang vì bất ngờ chưa phản ứng kịp thì Xơng Ngỵ đã hôn lên môi nàng, tay nàng bị giữ chặt trong tay Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ dùng hết sức giữ chặt lấy Mộc Ang, bao nhiêu cảm xúc đè nén trong lòng như trỗi dậy cùng một lúc. Người đã yêu Mộc Ang đến khổ sở như thế!

Mộc Ang thông cảm cho tình cảm của Xơng Ngỵ dành cho nàng, đã có nhiều lúc nàng tự hỏi ở Đại Vân Đình nàng có thể gặp được người sẽ vì nàng mà làm nhiều việc như Xơng Ngỵ đã làm cho nàng không? Nhưng khi nghĩ đến tình cảm của bản thân thì nàng hiểu rõ trong lòng nàng chưa bao giờ có cảm giác nào khác dành cho Xơng Ngỵ. Nàng vẫn ý thức được sự khác biệt giữa Thần Tộc và Nhân Tộc, càng không có những cảm xúc nam nữ đối với người bên cạnh.

Xơng Ngỵ chỉ nhìn thấy nàng là một cô gái bình thường nhưng so với Thần Tộc của nàng thì Nhân Tộc là những kẻ tầm thường, nhỏ bé.

Mộc Ang lấy lại bình tĩnh và đẩy Xơng Ngỵ ra, việc này đối với nàng khá dễ dàng. Xơng Ngỵ như tỉnh ra, ngồi bên giường cúi mặt, đưa tay vuốt mặt rồi xoa trán. Mộc Ang đứng dậy chỉnh lại y phục, im lặng không nói gì, trong lòng nàng có chút bực tức.

- Nàng nên rời khỏi đây! Ta đã khoẻ lại, sẽ nhanh chóng về lại Hoa Nam. Nàng không cần ở lại bên ta, nếu nàng cứ như thế ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

- Ngài đúng là đã khoẻ lại. Sáng ngày mai ta sẽ rời đi, đêm nay ta sẽ nghỉ ở phòng bên cạnh, nếu ngài cần gì cứ gọi ta.

Mộc Ang cầm lấy thanh kiếm trên chiếc ghế dài nơi nàng nằm ngủ rồi mở cửa đi ra. Xơng Ngỵ nhìn theo lưng Mộc Ang đến khi cánh cửa đóng lại thì nằm vật ra giường, nhắm mắt tự trấn tỉnh bản thân, không giấu được tiếng thở dài.Chúa đảo Điển Hạn ngồi trên ngai cao ở sảnh nghị chính. Tướng Lãng Trạch và các tướng lĩnh khác cùng các quan thần đứng dưới điện. Họ được triệu vào gặp Chúa đảo nhưng chưa biết vì lý do gì. Điển Hạn ngồi nghiêng người, một tay đỡ trán, mắt lim dim như buồn ngủ trong khi chờ các quan có mặt đông đủ.

- Thưa Chúa đảo! Các quan thần đều có mặt đông đủ, ngài có việc gì quan trọng xin cứ ra lệnh.

Lãng Trạch bước ra giữa điện lên tiếng trước. Những người khác lại bắt đầu lao xao.

- Tới đầy đủ rồi à?

Điển Hạn trở người ngồi thẳng lưng, vẻ mặt kiêu kỳ thường thấy.

- Vệ quân! Bắt lấy Lãng Trạch cho ta!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!