Tướng Lãng Trạch vào cung yêu cầu Chúa đảo mở cuộc họp hoàng gia vì có việc quan trọng. Chúa đảo biết có chuyện không hay vì hộ vệ báo lại quân do tướng Lãng Trạch nắm giữ đã theo vào đến gần cổng Hồng Thành và cố thủ bên ngoài. Sau cuộc đụng độ của hai bên ngoài bến cảng có vẻ tướng Lãng Trạch không còn kiên nhẫn nữa. Lần giao đấu trước đó nhằm mục đích bắt giữ Tông Ka và phơi bày chuyện hoàng tử có tình cảm bất chính với một ngư phu có sự chứng kiến của hộ vệ trong cung nhưng con thuyền kia khi cập bến đã không thấy bóng dáng Tông Ka đâu. Phía Chúa đảo thì bố trí người ra cảng hạ sát Tông Ka nhưng sau cùng phải giao đấu với nhóm người của tướng Lãng Trạch. Đôi bên đều bị thiệt hại nhưng không bên nào đạt được mục đích. Tướng Lãng Trạch cho người nghe ngóng trong thành thì nắm được tin hoàng tử đã đưa một chàng trai lạ mặt vào cung và bí mật bố trí người bảo vệ. Chắc rằng hoàng tử Điển Hạn bằng cách nào đó cứu được Tông Ka trước nhưng do không thể tìm được nơi an toàn, trong lúc gấp rút đành giữ người ngay trong cung với ý nghĩ rằng Lãng Trạch sẽ không dám vào thành tìm người. Lãng Trạch dù là chú họ của hoàng tử nhưng lại không thích vẻ hống hách của người và có nhiều phe cánh không thực sự ủng hộ hoàng tử nên hắn sớm đã muốn tìm một cái cớ để lật đổ hoàng tử trước lễ Chuyển Quyền. Chúa đảo đã ra sức ngăn chặn nhưng việc làm ngông cuồng của hoàng tử lần này như một sự khiêu khích dành cho Lãng Trạch. Nếu Tông Ka bị bắt ngay trong cung và hầu hết hoàng tộc đều đã biết mức độ thân thiết của hai người cùng với lời khai của tên hộ vệ đã làm việc bên cạnh hoàng tử thì việc Điển Hạn bị phế là lẽ tất nhiên. Lãng Trạch cố ý muốn triệu tập cuộc họp hoàng gia vì hắn muốn giữ mọi người trong phòng nghị sự và đồng loạt cùng đến nơi giấu người, như vậy không ai có cơ hội ra tay giải thoát cho Tông Ka. Lính của hắn cũng đã được bố trí ngoài thành và có lệnh nếu có người trong thành trốn ra thì bắt giữ lại dù sống hay chết.
Chúa đảo cùng công chúa và hoàng tử đến phòng nghị sự. Hoàng tử Điển Hạn có vẻ bồn chồn. Lãng Trạch nhìn thấy càng chắc chắn phần thắng. Những vị quan thần khác cùng nhiều nhân vật của hoàng gia đã có mặt, quá nửa trong số họ có mái tóc màu hung đỏ. Tất cả đều ngỡ ngàng khi nghe tin báo về việc làm của hoàng tử, họ căng thẳng nhìn nhau, ái ngại nhìn Chúa đảo và chị em hoàng tử.
- Thưa Chúa đảo! Thần nhận được tin hoàng tử đang giấu người bất chính trong cung. Hoàng tử đã sắp thành Chúa đảo, nắm giữ quyền lực cao nhất trong hoàng tộc nhưng lại làm việc nông nổi, không biết nặng nhẹ. Thần xin Chúa đảo cân nhắc việc này!
Lãng Trạch mạnh dạn trình báo.
- Chuyện này... tướng quân biết được từ đâu? Tính xác thực của tin tức như thế nào? Hoàng tử là người quan trọng, không thể chỉ nói suông mà không có chứng cứ.
Chúa đảo nhìn sang Điển Hạn, bà đã không thể lường được hoàng tử có thể liều lĩnh như vậy. Nếu Tông Ka đang ở trong cung lúc này thì bà khó có thể đảo ngược tình hình vì dù có giết Tông Ka thì càng củng cố điều Lãng Trạch đang khẳng định. Khi nhìn thấy vẻ mặt có phần thất thần của Điển Hạn, Chúa đảo như điếng người không thể tin chỉ vì một tên ngư phu mà hoàng tử lại có hành động ngu ngốc.
- Thần không dám nói oan cho hoàng tử! Ngay lúc này đây thần xin tất cả thành viên hoàng gia và các quan thần cùng đến bắt người. Với sự chứng kiến của nhiều người, việc hoàng tử có làm hay không sẽ rõ.
Lãng Trạch đã đi đến điểm mấu chốt.
- Chúng ta phải đi đâu để bắt người?
Chúa đảo hỏi khi vẫn đang suy nghĩ cách thay đổi tình thế lúc này, nếu biết Tông Ka đang ở đâu lúc này có lẽ sẽ có cơ hội cho người đến giải quyết trước.
- Vì đảm bảo không có việc ngoài ý muốn xảy ra như có ai đó vì bảo vệ hoàng tử sẽ ra tay liều lĩnh nên chúng ta sẽ cùng đến đó ngay bây giờ, khi bắt được người tự khắc sẽ biết người đã được giấu ở đâu.
Lãng Trạch cẩn trọng. Điển Hạn như mất kiên nhẫn khi cả hoàng tộc đang muốn cùng nhau đến vây bắt Tông Ka.
- Không có ai được che giấu trong hoàng cung này cả! Tướng quân đã nhận sai tin rồi... ngài không nên tin những tin tức vớ vẩn như thế.
- Có thật hay không khi bắt được người thì sẽ biết!
- Nếu ngài không bắt được người thì sao đây tướng quân?
Điển Hạn cứng rắn. Lãng Trạch nhìn thẳng hoàng tử.
- Nếu hôm nay không tìm được người đó trong cung này, ta xin tạ lỗi với hoàng gia và giao một nửa số quân lính mà ta đang nắm giữ cho ngài. Nhưng nếu bắt được người thì xin hoàng tử vì uy tín của hoàng tộc, của Ưng Đông Đại Đảo mà thoái vị.
- Ta không cần binh quyền của ngài. Ta chỉ không muốn vì một sự việc cỏn con mà kinh động cả hoàng gia như thế này. Ta đã nói ta không giữ người mà ông đang nói.
Điển Hạn dịu giọng lại.
- Thưa Chúa đảo! Nếu tướng quân đã khẳng định như vậy thì chúng ta nên đi bắt người. Tướng Lãng Trạch là người như thế nào cả hoàng tộc đều rõ, nay ngài ấy đã một mực khẳng định như thế có lẽ là hoàng tử đã phạm phải sai lầm thật rồi.
Một người khác trong hoàng tộc lên tiếng. Những người xung quanh cũng gật gù tán đồng, điều đó cho thấy không ít sự ủng hộ việc phế hoàng tử, nay có tướng Lãng Trạch đứng đầu và có vẻ đã nắm được điểm yếu của hoàng tử nên họ đã mạnh dạn ủng hộ.
- Thôi được! Nếu các vị đều đồng ý thì chúng ta cùng theo tướng quân bắt người.
Chúa đảo bất lực. Bà nhìn hoàng tử với vẻ tức giận tột độ. Điển Hạn tránh né cái nhìn của Chúa đảo, đi đến bên cạnh công chúa nắm lấy tay nàng. Tất cả mọi người trong phòng nghị sự đi ra theo sự dẫn đường của tướng Lãng Trạch. Người nữ quan hầu cạnh đến dìu Chúa đảo, người có vẻ đã mệt mỏi. Đám đông đi qua những dãy hành lang dài hướng về phía tòa tháp của công chúa, Lãng Trạch đã nhận được tin Tông Ka được giấu ở đây.
Những thành viên hoàng tộc và các quân thần xì xào với nhau cho rằng hoàng tử và công chúa liên kết với nhau làm những việc xấu hổ. Chúa đảo tay chân run rẩy, chân đứng không vững khi đối diện thế cục tất cả sẽ đổ vỡ và gia tộc của bà mất đi quyền cai trị Ưng Đông. Lãng Trạch nhìn qua một lượt tất cả những người có mặt, nhìn thấy hoàng tử và công chúa khép nép, Chúa đảo bần thần thì cười khẩy, phát tay lệnh đám hộ vệ theo sau xông vào trong bắt Tông Ka. Nhưng đám hộ vệ chỉ vừa tiến lại gần thì hai cánh cửa đã mở toang, bên trong có một nam một nữ đang đứng nhìn ra đám đông bên ngoài.
- Lễ Chuyển Quyền không phải là hai ngày nữa sao? Hôm nay cả hoàng tộc cùng các quan lại rảnh rỗi cùng đến thăm ta? Hoàng tử Hoa Nam ta thật là vinh dự.
Hoàng tử Hoa Nam Xơng Ngỵ ung dung bước ra ngoài hành lễ với Chúa đảo và tất cả hoàng tộc. Đám đông bên ngoài lại lao xao chưa hiểu chuyện gì và vì sao hoàng tử Hoa Nam lại xuất hiện ở đây.
- Hoa Nam cũng sắp đến đại lễ Nối Ngôi, hoàng tử Hoa Nam giờ này có lẽ phải đang ở Cấm Thành sao lại xuất hiện ở giữa Hồng Thành này? Ngươi là kẻ được hoàng tử phái đến giả mạo đúng không?
Lãng Trạch và hầu hết hoàng tộc đều chưa gặp Xơng Ngỵ bao giờ, hơn nữa, nếu là hoàng tử một nước khác đến phải được tiếp rước theo nghi lễ. Lãng Trạch cho rằng Điển Hạn đang lừa mọi người hòng tránh tội.
- Ta trên đường đến đây không mai gặp cướp biển nên đã bị thương. Nhờ hoàng tử Điển Hạn đã phái người rước ta vào cung. Ta vì không muốn kinh động đến Cấm Thành nên muốn trị thương cho khoẻ rồi sẽ chính thức đến gặp gỡ hoàng tộc. Ngài đây nhìn qua thì có vẻ là quan trọng thần, người khác có thể không biết nhưng ngài nhìn thì sẽ biết ta là ai đúng không?
Xơng Ngỵ chìa tay ra cho Lãng Trạch nhìn thấy quốc huy bằng vàng khắc hình hoa mai năm cánh dành riêng cho hoàng gia Hoa Nam mang theo khi đi sang nước khác. Lãng Trạch nhìn thấy quốc huy thì tối sầm mắt lại, nhưng vì đã đến bước này nên không thể dừng tay nếu không sẽ mất binh quyền về tay hoàng tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!