Chương 29: (Vô Đề)

Mộc Ang rong ruổi khắp nơi theo cảm tính để nhanh chóng tìm ra Đại Đế của Nhân Tộc. Đã qua nhiều thành trì từ sau khi rời khỏi Cấm Thành, nàng vẫn chẳng nhìn thấy được Ấn Ký của Đại Đế xuất hiện. Mộc Ang quyết định tập trung vào nhiệm vụ của mình để sớm ngày có thể trở về Đại Vân Đình, rời xa Nhân Tộc này mãi mãi cũng như tránh được những chuyện khó xử giống như vừa qua. Nàng đã đi xa cách Cấm Thành mấy ngày đường, giờ chỉ còn lại một mình nên cảm thấy có chút cô quạnh.

Có những lúc dừng ngựa bên bờ sông nghỉ ngơi, nàng ngồi một mình gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua, lúc bên cạnh có nhiều người. Nàng nhớ đến buổi sớm mai lúc nàng rời khỏi biệt phủ của hoàng tử, Hy Niêng và Tự Ngổ cứ bịn rịn lúc chia tay, chỉ riêng Xơng Ngỵ là bình thản cứ như chuyện xảy ra bên bờ hồ cách đó vài hôm là không có. Lúc đó nàng cảm thấy có chút hờn dỗi đứa trẻ đó, cứ như nàng đã bị trêu đùa, Kha Lang cũng vậy, Xơng Ngỵ cũng vậy, lúc nào cũng như phải trêu chọc nàng mới có thể vui vẻ được.

"Ngươi có ở trong thành này không? Những bậc Thần Nhân cổ xưa tại sao lại lập nên một Lời Nguyền Thần Lực kiểu mơ hồ như thế này? Lỡ như lúc này tên Đại Đế đó đã chạm tay vào Mật Lệnh thì ta biết phải làm sao?"

Mộc Ang nghĩ ngợi khi Kim Mã đang dừng trước cổng một thành trì khác. Trong thành cũng đông đúc và tấp nập người qua lại chỉ có điều không được nhộn nhịp như ở Cấm Thành, nhưng vẫn là đất của Hoa Nam nên khắp nơi cũng toàn là hoa, hai bên cổng thành có nhiều kệ ngang dài đặt rất nhiều chậu hoa xếp từ gần chân thành lên cao chạm đến lầu thành nơi có lính đứng gác.

Mộc Ang cưỡi Kim Mã bước lững thững vào thành không có vẻ gì vội vã, vì dù sao nàng cũng sẽ được cảm tính đưa đi đúng hướng dẫn nàng tìm gặp người đó. Đi qua vài góc phố Mộc Ang nhìn thấy khu chợ nô lệ, nàng có thể nghe từ xa tiếng than khóc, tiếng rên la và đủ thứ mùi hôi hám. Nàng nhíu mày cảm thấy chút bất bình, khi đến một ngã rẽ đi vào khu chợ nàng cho Kim Mã dừng lại, có vẻ tư lự chưa quyết được có nên tiến vào hay không. Như có gì thôi thúc, Mộc Ang rẽ lối vào chợ, những cảnh buôn bán náo nhiệt hiện ra trước mắt chỉ khác là những kẻ có tiền đang chọn lựa để mua lại những con người khác. Họ thay phiên nhau đến xem xét hết nô lệ này đến nô lệ khác. Họ cầm thanh gỗ dài chìa vào trong chiếc lồng lớn nơi nhốt chung gần mười nô lệ để chỉ vào người mà họ muốn mua. Những người bán chỉ vệc nắm sợi xích dài một đầu đang xích cổ nô lệ, đầu kia được chốt phía bên ngoài lồng và kéo mạnh, một tên nô lệ từ phía kia vách lồng bước đi xiu vẹo theo lực kéo tiến ra phía ngoài. Người mua lại dùng thanh gỗ kia đụng chạm vào thân thể người nô lệ như để xem xét chất lượng của món hàng. Có vài người bên cạnh một người mua cười cợt nhã khi người kia dùng thanh gỗ đụng chạm vào ngực một nữ nô lệ đang rúm ró, khóc lóc. Những người buôn thì chèo kéo người qua lại, tay giữ xích một tên nô lệ chất lượng nhất mà họ có để người mua chú ý đến. Tiếng roi da vụt xuống những tên nô lệ chống cự, tiếng những sợi xích va chạm nhau liên tục, tiếng kêu, tiếng rao, tất cả hoà lẫn vào nhau khiến khu chợ trở nên ngột ngạt. Mộc Ang đi giữa dòng người đông đúc, lòng không khỏi bàng hoàng với những cảnh bày ra trước mắt. Những người bán nhìn Mộc Ang vẻ nghi hoặc mỗi khi nàng lướt qua một gian bán nô lệ, có lẽ với họ một cô gái trẻ chẳng có việc gì lại đi đến khu chợ này. Những nữ nô lệ bị nhốt bên trong chuồng lớn ngồi sát chắn song nhìn ra đường phố với vẻ mặt buồn bã. Họ như thèm khát sự tự do bên ngoài chắn song nên họ mãi miết nhìn theo từng bước chân của chú ngựa xinh đẹp và cô gái trẻ tuổi đang chầm chậm đi qua. Phía trước có một nhóm nữ nô lệ được chọn mua, họ bị xích chung một sợi xích nối dài và kéo đi. Nhóm người mua gồm một gã đang cưỡi ngựa và một vài thuộc cấp phụ trách dẫn nhóm nô lệ đi theo. Người dẫn đầu dừng lại, nhìn theo Mộc Ang khi nàng đi ngang qua, ánh mắt bí hiểm, sau đó phát tay ra hiệu cho nhóm người phía sau khởi hành theo lộ trình trước đó.

- Bọn này khi về có cần đóng gia ấn không vậy chủ quản?

Một tên thuộc cấp chạy lại hỏi người ngồi trên ngựa.

- Không cần đâu! Bọn này sống sót qua đêm nay đi đã, bạn của cậu chủ sẽ không thích nếu chúng có nhiều sẹo đặc biệt là trên mặt.

Người chủ quản trả lời, có vẻ việc này đã quá quen thuộc với hắn rồi.

- Ông nói cũng phải, mà bọn cậu ấm đó dùng nô lệ hao quá, phải lùng sục khắp các khu chợ mới có vài đứa coi được còn lại thì ghẻ chóc xấu xí.

- Chứ con gái nhà nào chịu nổi họ? Bọn nô lệ nếu dùng không được nữa thì bỏ hoặc có chết cũng chẳng sao, ngươi cũng biết cậu chủ chúng ta kỳ quái thế nào rồi mà. Thôi đi nhanh, về phủ còn phải tắm rửa cho bọn nó thơm tho cho cậu chủ mở tiệc.

Mộc Ang nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của những người mua nô lệ thì rất hiếu kì. Nàng quay đầu nhìn lại nhóm nữ nô kia, họ còn rất trẻ chỉ tầm tuổi với công chúa Xơng Nhiêu và Hy Niêng ở phủ hoàng tử.

"Họ có thể sẽ chết đêm nay sao?"

Mộc Ang quyết định lần theo nhóm người đó để xem rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra.

Tiếng rao, tiếng trả giá của kẻ mua người bán vẫn náo nhiệt phía sau lưng trong khu chợ nô lệ. Phía xa xa có một chàng trai trẻ tuổi cưỡi trên một chú ngựa màu đen cố ý nép mình bên một góc chợ nhìn theo chú ngựa màu hoàng kim phía trước đang di chuyển, đôi mắt tinh anh hơi có vẻ suy tư. Một lúc sau, chàng trai ấy như lẫn mất vào dòng người đang di chuyển ngược xuôi.Nhóm người mua nô lệ đi vào cổng sau một biệt phủ lớn trong thành, vì sợ bị phát hiện nên Mộc Ang chỉ theo đến khi biết nơi họ đến và rời đi. Nàng nghĩ sẽ để lại Kim Mã ở lại bên bìa rừng ngoại thành và một mình nàng sẽ đến biệt phủ kia.

Phải mất một khoảng thời gian để Mộc Ang di chuyển đến gia phủ nơi có nhóm nữ nô đã được đưa vào. Lúc này trời đã chuyển dần về đêm, Mộc Ang nhẹ nhàng di chuyển bên trên nóc phủ, lắng nghe âm thanh trong phủ để xác định nơi cần đến. Khi đã ở ngay phía trên một gian phòng rộng sáng đèn nơi có tuỳ tùng ra vào như đang chuẩn bị một bữa tiệc cho gia chủ, Mộc Ang nhẹ nhàng dở một phiến ngói để có thể nhìn vào bên trong.

Gian phòng này rất rộng với nhiều rèm vải màu sắc, nến thắp lung linh huyền ảo, có vài bàn tiệc bố trí xung quanh, bên trên đã bày sẵn rượu và thức ăn, có điều lạ lùng là ngay giữa gian phòng là một chiếc giường ngủ lớn với tấm chăn thêu nhiều màu sắc phủ bên trên khiến nơi này chẳng thể gọi là phòng ăn cũng không thể xem là phòng ngủ được. Có tiếng bước chân của nhiều người tiến đến gần gian phòng, tiếng cười nói của nhiều chàng trai trẻ tuổi. Cửa ra vào mở ra, một nhóm gồm bảy chàng trai bước vào trong, họ vẫn đang hào hứng bàn tán với nhau về những câu chuyện không đầu không cuối, vừa trò chuyện vừa chia nhau ngồi vào các bàn tiệc. Họ không cần tuỳ tùng hầu hạ mà tự rót rượu, ăn uống, những câu chuyện chết chóc được họ bàn tán với nhau như chuyện vui đùa. Có người hào hứng kể rằng ngày trước đó đã cưỡi một nô lệ đi dạo trong hoa viên, trách rằng tên nô lệ thật tệ không đi được hết khu vườn đã té lăn quay.

"Thật chẳng thể so với một con ngựa!"

Người khác lại kể vì muốn xem bầy chó săn mới mang về giỏi thế nào nên buộc một tên nô lệ trong một cái hang ở giữa rừng, bầy chó chỉ mang được mỗi cái đầu tên nô lệ về.

"Nếu mang chúng đi săn thú rừng mà chỉ đem được mỗi cái đầu con thú về thì chẳng có giá trị gì?"

Cứ sau một mẩu chuyện họ lại kết luận một điều gì đó về tên nô lệ nào đó được mang ra làm trò, người này vừa kể xong người khác đã có chuyện khác hay ho hơn cứ như sợ bản thân kém thế so với những người xung quanh. Rồi họ nâng ly uống cùng nhau hết lần này đến lượt nọ, không khí bữa tiệc trong gian phòng thật sôi nổi.

- Ta mời mọi người một ly, hôm nay bọn tuỳ tùng có tìm về được vài đứa nô lệ trẻ nên ta mời mọi người đến dự tiệc và cùng vui vẻ với ta.

Chàng trai có vẻ là chủ tiệc tay cầm ly rượu mời mọc mọi người xung quanh.

- Lần trước vui vẻ thế này cũng cách đây khá lâu rồi, nay lại nghe có nô lệ trẻ đẹp đúng là hay quá.

Một người khác tiến lại gần mời rượu người chủ tiệc.

- Nô lệ thì ở chợ đầy nhưng để chọn được đứa tốt đâu dễ, lần này ta hao tốn không ít để mua chúng nó về, các vị đừng ngại cứ vui chơi thỏa thích, chết đứa này thì có đứa khác thế vào thôi.

Chủ tiệc lại uống cạn ly rượu trên bàn, vừa lúc nghe tiếng gõ cửa bên ngoài thì bật cười khoái trá.

- Đến rồi! Đến rồi! Bắt đầu vui vẻ nào!

Người trong gian phòng bắt đầu nhốn nháo chờ đợi.

- Thưa cậu chủ! Nữ nô đã được tắm gội sạch sẽ, sẵn sàng cho mọi người nhập tiệc. Tôi xin lui ra tránh làm phiền các vị, xin chào các vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!