Chương 26: (Vô Đề)

Xơng Lư đem thân mình ra uống rượu có để thuốc khiến buồn nôn, tăng thân nhiệt cùng Xơng Ngỵ để thực hiện kế hoạch ám sát ngay trong biệt phủ thứ hoàng tử. Người giờ này tình trạng không hơn gì thứ hoàng tử, nôn mửa cả đêm, vẫn phải gượng dậy đợi tin từ đám thuộc hạ. Còn gần ba tháng nữa là lễ Nối Ngôi, trước mắt dường như không có gì có thể ngăn cản được.

Xơng Lư nắm lấy thời cơ hoàng tử hay ở lại biệt phủ nên sắp xếp kế hoạch giữ hoàng tử ở lại qua đêm, đồng thời làm rối loạn thuộc hạ thân cận, một lần bao vây tiêu diệt khi đã khống chế được số lượng lớn hộ vệ bên cạnh hoàng tử. Dồn hết lực lượng còn lại cho hành động này, dù hai kẻ lưu lại trong phủ có giỏi cũng không thể địch lại số đông được. Kế hoạch hết sức táo bạo và vẹn toàn nên Xơng Lư tin rằng chỉ đợi trời sáng là hoàng tử Xơng Ngỵ sẽ biến mất, không còn cơ hội chạm vào ngôi báu nữa.

Một hộ vệ hớt hải chạy vào báo tin. Xơng Lư nằm trên giường uể oải chờ tin tốt.

- Thưa trưởng hoàng tử, những người được phái đi đêm qua đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại vài người trốn thoát được.

- Nói cái gì? Chỉ còn vài người? Trong biệt phủ lúc đó còn bao nhiêu người có thể chiến đấu?

Xơng Lư ôm bụng ngồi dậy, trừng mắt nhìn tên hộ vệ đang quỳ.

- Dạ... bốn người... kể cả thứ hoàng tử.

Tên hộ vệ ấp úng.

- Ngươi định nói với ta là ba người bọn chúng đã tiêu diệt lực lượng của ta?

- Gần như là vậy thưa hoàng tử! Hộ vệ tiếp viện đã đến giải cứu sau đó khi lực lượng đã bị ba người kia hạ hơn một nửa.

- Vậy ta nên khen bọn chúng tài ba hay nên trách các ngươi vô dụng đây hả? Một đám người đấu với ba người suốt đêm mà vẫn thua. Nuôi các ngươi thật là phí của. Cút! Cút ra ngoài cho ta! Cút!

Xơng Lư dùng hết sức la hét rồi ngã vật ra giường, mồ hôi túa ra. Tên hộ vệ hoảng sợ bò ra ngoài.

"Tại sao chỉ có một người mà ta giết mãi vẫn không chết?"

Xơng Lư nằm trên giường như một cái xác. Mắt mở to nhìn lên trần vào một điểm cố định, đôi mày run run, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên trong đời người nảy sinh ý định giết chết em trai của mình. Tất cả những lần hạ lệnh ám sát, Xơng Lư đã không thể nhớ nổi nhưng chuyện năm đó chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức của người.Đó là buổi tiệc đón năm mới ở Hoa Nam mười năm trước. Xơng Lư lúc đó vừa tròn chín tuổi, Xơng Ngỵ sáu tuổi. Xơng Lư đã ý thức được tầm quan trọng của đế quyền nên lúc nào cũng cư xử rất chuẩn mực để tạo niềm tin cho vua Hoa Nam. Còn thứ hoàng tử dẫu chăm học nhưng lại ham chơi, hay chạy đến chỗ trưởng hoàng tử rủ người chơi cùng. Hôm đó trong cung tuỳ tùng tất bật chuẩn bị tiệc cho nhà vua tiếp đón triều thần. Ngoài hoa viên vắng vẻ nên trưởng hoàng tử ra đó đọc sách, cho tuỳ tùng canh chừng ở xa.

Xơng Ngỵ xuất hiện mặt mày hí hửng không dẫn theo tuỳ tùng bên cạnh, đoán biết là lại lẻn ra ngoài. Thấy trưởng hoàng tử đang ở đó thì lại nằng nặc đòi chơi trốn tìm. Xơng Lư từ chối không đoái hoài đến đứa em trai nhỏ tuổi ham chơi bên cạnh mà chỉ chuyên tâm đọc sách.

- Anh đang đọc gì vậy? Sao lại không chịu chơi với em?

- Đọc về các vị vua của Hoa Nam.

- À, sách này em cũng có đọc qua. Anh nói xem sau này cha sẽ cho ai làm vua?

Xơng Lư dừng đọc sách, nhìn cậu bé sáu tuổi đang tròn xoe mắt nhìn mình, rồi như suy nghĩ về điều gì đó. Một lúc sau, Xơng Lư đồng ý chơi trốn tìm với Xơng Ngỵ. Thứ hoàng tử cười tít mắt reo mừng, rồi hai đứa trẻ người trốn người tìm trong hoa viên rộng lớn. Được vài lượt thì đến lượt Xơng Ngỵ đi trốn, lần này cậu bé quyết định trốn bên bờ hồ chỗ có một tảng đá nhô lên, chỉ cần ngồi khom lưng là người khác khó phát hiện ra.

Đang ngồi chờ Xơng Lư tìm mình, Xơng Ngỵ nhìn thấy một đàn cá nhỏ đang nổi lên mặt nước gần bờ, cậu quay lại nhìn xuống hồ chăm chú rồi bất chợt lại bị té vào hồ nước.

Xơng Lư đứng trên bờ, mặt hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, chưa biết làm gì thì bờ bên kia có hộ vệ chạy đến nhảy xuống hồ cứu thứ hoàng tử lên. Lúc được đưa lên bờ, Xơng Ngỵ có vẻ đã bị sặc nước nhưng chưa ngất đi. Cậu nhìn Xơng Lư rồi nói:

- Em sẽ bảo vệ anh trai!

Xơng Lư vẫn chưa bình tỉnh lại. Tuỳ tùng chạy đến đưa người về cung trước nhưng Xơng Lư quyết chạy đến phòng của thứ hoàng tử.

"Ta đang chơi cùng với nó một mình, nếu nó nói gì không đúng sẽ bị cha trách phạt! Nó bảo sẽ bảo vệ ta, nó biết sẽ liên lụy ta sao? Ta phải đến đó xem sao."Lang y kéo đến phòng thứ hoàng tử. Tùy tùng ra vào liên tục, ai cũng mặt mày căng thẳng, lo sợ. Hoàng hậu ngồi cạnh giường trông coi tuỳ tùng chăm sóc và lang y xem xét tình trạng của Xơng Ngỵ. Xơng Lư đứng nép bên cửa phía ngoài điện nhìn vào, tâm trạng lo lắng không yên. Vừa lúc vua Hoa Nam đang đi nhanh đến đó, lúc ngang qua cửa thấy Xơng Lư thì nhìn xuống với một vẻ mặt lạnh lùng khiến Xơng Lư điếng người.

"Ngươi không được nói bậy bạ gì đó nhé!"

Bên trong phòng có vẻ Xơng Ngỵ đã tỉnh, ho vài tiếng rồi mở mắt ra nhìn xung quanh. Hoàng hậu vui mừng bật khóc, đến bên giường nắm tay, sờ trán thứ hoàng tử. Vua Hoa Nam đứng bên giường có vẻ muốn nói gì đó nên xua tay cho tuỳ tùng và lang y lui ra trước. Đám người lục tục kéo ra ngoài. Xơng Lư vẫn đứng nép bên cửa không rời đi vì sợ Xơng Ngỵ sẽ nói gì bất lợi cho mình.

- Lúc nãy con và anh trai đùa giỡn bên hồ, do bất cẩn nên con đã bị té xuống nước thưa cha!

Xơng Ngỵ nói trước khi vua Hoa Nam lên tiếng.

"Ngươi điên rồi! Lúc đó ngươi đang nấp ở đó một mình mà!"

Xơng Lư tức tối khi nghe Xơng Ngỵ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!