Chương 24: (Vô Đề)

Bên trong thuỷ các lộng gió giữa hoa viên phủ trưởng hoàng tử, Xơng Lư đang ngồi uống rượu một mình. Tuỳ tùng đứng hầu tiến đến rót rượu cho người mỗi khi người uống cạn. Tâm trạng trưởng hoàng tử dạo gần đây không được vui vẻ, ngày nào cũng uống rượu một mình nếu như không phải thiết triều hay đi đến nhà thổ để được an ủi. Từ ngày Xơng Lư lập mưu trong lần cướp tùy thiếp Lãnh chúa đến nay mọi chuyện đều không như xếp đặt trước đó.

Lãnh chúa Y Tung không có chút động tĩnh gì, cứ như tất cả chẳng hề liên quan đến Xơng Ngỵ.

"Tên Lãnh chúa vô dụng đó! Chuyện như thế mà hắn cũng nhịn được. Uổng công ta dốc lòng sắp đặt, giờ thì em trai yêu quý của ta sắp nối ngôi làm vua Hoa Nam. Ta không thể để yên như vậy được! Đợi hắn ra tay chi bằng ta tự mình ra tay."

Xơng Lư bực dọc, suy tính trong đầu, lại vừa uống xong hai ly rượu liền, cảm thấy ngà ngà say, hơi nóng đang lan dần lên tận mặt.

Một hộ vệ đi nhanh vào cúi đầu hành lễ. Xơng Lư phẩy tay lệnh tuỳ tùng hầu rượu lui ra ngoài.

- Thưa ngài! Người của chúng ta đã điều tra được, thứ hoàng tử có giữ hai người một nam một nữ ở lại trong biệt phủ ngoài cung từ khi đến Ngạn Tây trở về. Và hầu như ngày nào cũng đến đó rồi lưu lại đến tối mới về cung, hôm qua còn có cả công chúa đến đó và cũng đến tận tối họ mới rời đi.

Tên hộ vệ nhận lệnh điều tra hoàng tử báo cáo.

"Một nam một nữ? Cô gái đó thì chắc là ả tùy thiếp được cứu từ Ngạn Tây về, còn tên kia chắc lại là một hộ vệ thân cận của Xơng Ngỵ. Hai kẻ đó chẳng phải đã làm hỏng cuộc ám sát trước đó của ta sao? Nhưng hắn lại đến đó thường xuyên như thế, còn có cả công chúa đến, hai kẻ đó xem ra khá là đặc biệt đối với hắn."

Xơng Lư chau mày ngẫm nghĩ mặc tên hộ vệ đang quỳ gần đó chờ lệnh của người.

- Hành tung của chúng thế nào? Chúng toàn ở trong phủ à?

Xơng Lư hỏi.

- Thưa ngàu! Chàng trai kia chưa hề thấy ra ngoài, còn cô gái thì mấy ngày nay sáng nào cũng cưỡi ngựa đi khắp nơi trong thành có vẻ như đang đi tham quan Cấm Thành.

- Tham quan Cấm Thành? Chỉ có thế thôi sao?

- Dạ, chỉ có thế thôi. Còn họ làm gì trong biệt phủ thì không rõ vì cửa trước, cửa sau đều có hộ vệ tinh nhuệ riêng của thứ hoàng tử canh chừng. Hàng hoá mỗi ngày trước nay đều có các cửa hàng mang đến nên tuỳ tùng cũng ít khi phải đi ra ngoài.

- Tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì mới thì về báo lại cho ta ngay. Ngươi lui xuống đi!

Xơng Lư lại phát tay lệnh cho tên hộ vệ lui ra. Tuỳ tùng bên ngoài thấy vậy liền tiến vào tiếp tục hầu rượu cho trưởng hoàng tử.

"Ngươi cứu người ra, rồi lại mang đến tận Hoa Nam và giữ trong biệt phủ. Rốt cuộc là do ngươi trả ơn cứu mạng mãi không xong hay có ý gì khác? Ta cũng tò mò muốn xem mặt mũi hai kẻ đó thế nào. Xơng Ngỵ ơi Xơng Ngỵ! Sao ngươi càng ngày càng khó hiểu như thế?"Mộc Ang đang cưỡi Kim Mã đi trên đường phố Cấm Thành Hoa Nam. Những con đường dường như bắt đầu quen thuộc với nàng sau nhiều ngày tới lui. Người người qua lại, nam tử trẻ tuổi khắp nơi cũng nhiều nhưng chưa thấy người nàng cần tìm. Kim Mã đi đến cây cầu đá lớn bắc qua sông. Đây là một nhánh của con sông Tu Miêng đi qua Cấm Thành. Hai bên bờ dân cư đông đúc, hai con đường lát đá men theo bờ sông. Nhà nào ở Hoa Nam cũng trồng nhiều hoa với đủ màu sắc, trước cửa nhà, trên ban công đều là hoa.

Dọc theo con đường ven sông cũng là những bồn hoa kéo dài, hương hoa luôn thoang thoảng trong không gian. Những cô gái xinh đẹp, vận y phục bằng lụa thêu hoa, váy dài, tay cầm ô vải đi trên phố. Những gian hàng mở cửa đón khách, người bán đon đả mời chào, một nhóm trẻ nhỏ đuổi nhau trên đường. Trên sông một vài con thuyền nhỏ chở khách tham quan, đều đều mái chèo lướt trên mặt nước yên ả. Có những con thuyền lớn hơn đậu ở bến riêng, trên thuyền có bàn ghế cho khách lên ngồi. Họ còn có thể dùng bữa trên thuyền, và dĩ nhiên con thuyền cũng được trang trí bằng rất nhiều hoa. Mộc Ang không tìm được người thì cũng được ngắm nhìn kinh thành phồn hoa, nô nức người qua kẻ lại.

Mộc Ang lại đi đến một góc phố quen. Nàng nhìn thấy trên ban công rất nhiều cô gái xinh đẹp, gương mặt tươi cười nhìn xuống phố như để ngắm người qua lại rồi có lúc trêu ghẹo những chàng trai đi qua đó. Bên trong sảnh lớn náo nhiệt, vui tươi, ai cũng nói cười.

"Nơi này thật là vui vẻ, không biết Xơng Ngỵ có thể đưa ta đến đây chơi không? Khi về phủ sẽ hỏi hắn thử xem."

Mộc Ang cho Kim Mã đi ngang, nhìn vào trong một chốc rồi đi qua. Mộc Ang về đến biệt phủ sớm hơn mọi khi. Nàng cho Kim Mã vào chuồng rồi mang thêm cỏ vào cho nó. Sau đó nàng đi về phía bờ hồ nơi Kha Lang đang luyện kiếm.

Kha Lang cảm thấy đã khỏe hẳn. Không còn bị đau trong khi luyện kiếm như những ngày trước nữa.

"Mấy con chó của tên Lãnh chúa còn lợi hại hơn việc ta té khỏi vách núi."

Kha Lang phì cười một mình khi nghĩ về tình cảnh bi đát của bản thân. Đang phân tâm suy nghĩ thì có bóng người nhảy ra từ phía sau. Người đó tuốt kiếm tiến đến tấn công hắn. Kha Lang phản ứng nhanh đỡ đường kiếm của người đó rồi lùi lại vài bước, người trước mặt chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn. Kha Lang mỉm cười rồi tiến đến giao đấu với người kia.

- Hôm nay nàng có hứng thú đấu với ta à?

- Để xem ngươi đã khỏe hẳn chưa?

- Ta có khoẻ hẳn cũng khó đấu lại nàng mà!

Kha Lang và Mộc Ang luyện kiếm với nhau một lúc, không phân thắng bại nhưng Kha Lang đã thấm mệt trong khi cô gái còn lại vẫn tươi tắn như chỉ vừa khởi động mà thôi.

- Ta mệt rồi! Nàng tha cho ta đi!

Kha Lang vừa đỡ một đòn khác của Mộc Ang, lại lùi vài bước xin hàng, trán lấm tấm mồ hôi. Mộc Ang dừng tay, bước lại gần, vừa cười vừa đưa tay áo lên thấm mồ hôi cho Kha Lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!