Liu Thạc đang đi ngựa bên cạnh xe của hoàng tử Xơng Ngỵ để hộ giá người về biệt phủ sau buổi tảo triều. Khi xe ngựa của hoàng tử còn cách cổng biệt phủ một đoạn thì Liu Thạc có vẻ hơi sững người khi nhìn thấy từ xa là một cỗ xe ngựa khác đang dừng ngay cửa vào biệt phủ, những tuỳ tùng quen mặt đang lớp đứng lớp ngồi, vẻ uể oải thấy rõ.
- Thưa hoàng tử! Hình như biệt phủ đang có thêm khách.
Liu Thạc biết người đó là ai nên hơi nhăn mặt.
- Khách?
Xơng Ngỵ ngồi trong xe chưa hiểu Liu Thạc có ý gì.
- Hoàng tử! Người xem phía trước kìa!
Liu Thạc tỏ ỷ muốn để hoàng tử tự xem sẽ rõ. Xơng Ngỵ ra lệnh cho hộ vệ đánh xe vén màn cửa lên cho mình. Khi màn được vén lên, người nhìn thấy những gì Liu Thạc đã thấy thì ngã người tựa lưng về phía sau, thở dài có vẻ ngao ngán.
"Con bé rốt cuộc cũng đã mò đến nơi!"
Xơng Ngỵ nghĩ và lấy lại tâm thế điềm nhiên như trước, lúc này xe ngựa vừa tới trước cửa phủ và dừng lại. Nhóm tuỳ tùng của công chúa thấy hoàng tử đã đến thì chỉnh trang lại và tiến đến hành lễ. Xơng Ngỵ phát tay ra hiệu cho họ đứng lên rồi bước đến cửa. Hoàng tử dừng lại một nhịp liếc mắt nhìn hai hộ vệ canh cửa đang cúi đầu hành lễ với người rồi bước thẳng vào trong. Nhóm tuỳ tùng của hoàng tử được đi vào trong và nghỉ ngơi ở một gian nhà bên phía tay trái gần phía cửa ra vào.
Liu Thạc đi chậm lại rồi ngoắc tay kêu hai hộ vệ giữ cửa lại gần, hai người kia phân vân một chút rồi tiến lại.
- Ngài có gì dặn dò?
Họ hỏi Liu Thạc, vẻ hơi ngờ vực.
- Sao hai ngươi lại cho công chúa vào phủ? Không làm theo lệnh của hoàng tử, bộ chán sống rồi hả?
Liu Thạc gằn giọng.
- Chẳng phải hoàng tử đã cho phép công chúa vào rồi sao? Nếu không sao công chúa lại đến vào lúc hoàng tử sắp về đến?
Một hộ vệ nói lại những lời của công chúa lúc nãy.
- Hai ngươi đã bị công chúa lừa rồi đó biết không? Nếu hoàng tử cho phép sao người không cùng công chúa về một lượt mà phải người trước người sau hả? Có thấy mình ngốc chưa? Thân là hộ vệ thân cận của hoàng tử mà để cô công chúa nhỏ qua mặt dễ dàng như vậy, lần này xem hai ngươi có mấy cái mạng cho hoàng tử băm ra nè!
Liu Thạc gay gắt, tỏ vẻ nghiêm trọng.
- Nhưng lúc nãy hoàng tử vào có nói gì chúng tôi đâu?
Hai hộ vệ gãi đầu gãi tai.
- Không nói gì mới là nguy hiểm đó! Mà hoàng tử trước giờ có phải nhiều lời khi hành sự không hả? Hai ngươi lần này thật là đáng trách!
- Thôi chết! Giờ biết làm sao đây? Sự tình đã lỡ rồi, ngài nói giúp với hoàng tử giùm phạt chúng tôi nhẹ nhẹ thôi. Lúc nãy công chúa nói cứ y như thật nên chúng ta đâu dám cãi, lại sợ hoàng tử về trách phạt.
Hai hộ vệ khẩn trương xin xỏ.
- Để ta xem có xin ngài ấy được không. Sau này phải nhớ lệnh của hoàng tử là không được làm trái, không có ngoại lệ, nghe không?
Liu Thạc giáo huấn họ.
- Không có lần sau! Không có lần sau! Ngài nói hoàng tử cứ yên tâm.
Hai hộ vệ cười như mếu hứa hẹn.
- Một người ra mời họ vào trong nghỉ ngơi, đem nước cho họ uống. Công chúa chưa chịu về sớm vậy đâu!
Liu Thạc hất hàm về phía nhóm tuỳ tùng ngoài cửa dặn dò hai hộ vệ rồi đi vào trong.Hoàng tử Xơng Ngỵ bước vào đại sảnh biệt phủ thì gặp ngay công chúa Xơng Nhiêu đang ngồi chờ sẵn, vẻ mặt như đang nhớ lại chuyện gì trước đó, vừa gặp người liền nở một nụ cười như để làm lành trước. Xơng Ngỵ ngồi xuống ghế, đặt thanh kiếm trên tay lên bàn có vẻ cố ý mạnh tay tạo ra tiếng động khiến cô gái ngồi gần đó ý thức được đã phạm lỗi lớn. Gương mặt Xơng Ngỵ vẫn không động, nhìn về phía cô gái đang lúng túng chưa biết phải năn nỉ anh trai bằng cách nào.
- Đã thấy những gì muốn thấy rồi, sao còn chưa chịu về cung?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!