Chương 22: (Vô Đề)

- Anh trai! Anh trai! Chờ em với!

Tiếng công chúa Xơng Nhiêu gấp gáp gọi theo hoàng tử Xơng Ngỵ khi người đang cùng đoàn hộ vệ rời cung về biệt phủ riêng.

- Công chúa lại chạy đi đâu thế?

Xơng Ngỵ quay lại thì thấy công chúa đang vội chạy về phía người, như mọi khi một nữ tuỳ tùng vừa đuổi theo công chúa vừa thở hổn hển như sắp đứt hơi.

- Từ ngày anh đi Ngạn Tây về, nếu không thiết triều là anh sẽ đi đâu mất, không ở lại chơi với Xơng Nhiêu gì cả.

Xơng Nhiêu nhăn nhó trách hờn.

- Ta bận việc mà, Xơng Nhiêu đừng giận. Hôm khác ta sẽ chơi với công chúa, được không? Ngoan nào!

Xơng Ngỵ dỗ dành.

- Không chịu, anh giấu gì ở biệt phủ mà không muốn em biết đúng không?

- Coi kìa, đã lớn rồi lại cứ nhõng nhẽo với anh. Ta có giấu gì ở đó đâu. Ta chỉ về đó nghỉ ngơi sau việc triều chính căng thẳng thôi mà.

Xơng Ngỵ có chút chột dạ khi nghe công chúa hỏi.

- Thôi được rồi, anh đi đi, sau này không cần anh chơi với em nữa.

- Vẫn giận ta sao? Đừng giận nữa. Hôm khác ta bù cho em. Ngày Thượng Trăng sắp đến rồi, lúc đó ta đưa công chúa ra ngoài thành chơi có chịu không?

- Anh nói thật chứ? Anh sẽ đưa em ra ngoài chơi?

- Thật! Nhưng giờ Xơng Nhiêu phải ngoan, ta đang có việc phải đi thật mà.

- Tha cho anh hôm nay, nhưng phải nhớ anh đã hứa với em rồi đó. Không được nuốt lời!

- Ta nhớ rồi! Xơng Nhiêu về cung đi.

Xơng Nhiêu miễn cưỡng quay về. Xơng Ngỵ quay đi, đoàn hộ vệ theo sau. Nữ tuỳ tùng của công chúa vẫn còn thở vì mệt.

"Ta nhất định sẽ điều tra xem anh ấy đang giấu gì ở biệt phủ."

Công chúa lẩm nhẩm một mình. Nàng không chạy lung tung nữa khiến nữ tuỳ tùng cảm thấy đỡ lo.Kha Lang dưỡng thương đã nhiều ngày, sức khoẻ đã hồi phục đôi chút, đã có thể ngồi dậy đi lại nhẹ nhàng không cần người đỡ. Mộc Ang hay đến thăm hắn vào lúc dùng thuốc hoặc mang thức ăn đến cùng ăn. Biệt phủ của hoàng tử rộng lớn, chỉ có hai người và hai tuỳ tùng khác ở nên có phần trống vắng. Hoàng tử thường đến vào buổi trưa cùng Liu Thạc, tất cả hộ vệ đều được xếp canh giữ vòng ngoài không ai được vào bên trong. hoàng tử thường nán lại khá lâu, đến tận trời tối mới chịu hồi cung.

Kha Lang biết rõ người muốn tiếp cận Mộc Ang. Vậy cũng tốt, hoàng tử cái gì cũng có lại thật lòng với nàng ấy, cô gái nào rồi cũng sẽ rung động vì ngài ấy thôi. Kha Lang nghĩ như thế nhưng thật lòng không thể vui được.

Cánh cửa mở ra, Mộc Ang bước vào với chén thuốc trên tay, thấy Kha Lang có thể đi lại được và đang ngồi bên bàn trà thì nàng vui vẻ mỉm cười. Đặt chén thuốc lên bàn, Mộc Ang bước lại mở toang cửa sổ ra, ánh sáng tràn vào căn phòng mang theo chút gió nhẹ và hương thơm của các loại hoa trong vườn.

- Một hai ngày nữa ngươi nên ra vườn đi dạo, ở đây vườn rộng và đẹp lắm, có cả hồ cá nữa.

Mộc Ang vừa nói vừa đưa thìa thuốc lên gần miệng Kha Lang.

- Nàng ở đây đã quen chưa? Ta cũng muốn ra ngoài hít thở, ở trong phòng lâu ngày cũng thấy ngột ngạt.

- Cũng quen dần rồi, hoàng tử cũng rất tốt. Mặc dù đã hại chúng ta khá thê thảm nhưng ngài ấy cũng biết lỗi rồi, hơn nữa, tất cả là do tên Lãnh chúa đa nghi kia.

- Nàng hiểu là tốt, không nhờ pháo hiệu ngài ấy đưa ta trước đó thì ngài ấy cũng không biết chúng ta đang gặp nạn. Nàng có thể bị giết trong cung, còn ta phơi xác bên cánh rừng không ai hay biết. Nên nàng đừng trách ngài ấy nữa, ngài ấy cũng có cái khó của ngài ấy.

- Ta hiểu rồi!

Tâm trạng Mộc Ang có vẻ chùng xuống khi nghĩ đến chuyện ở Ngạn Tây. Nàng cảm thấy da thịt như co lại khi nhớ đến vẻ mặt của Y Tung lúc tiến sát gần nàng. Giọng nói của hắn như vẫn còn đọng lại đâu đó trong tai nàng, nghe thật đáng sợ, lúc đó nàng đã thực sự sợ hãi khi nghĩ đến những việc hắn có thể làm với nàng.

- Nàng sao vậy? Không được vui à? Sau này ta sẽ không nhắc đến chuyện ở Ngạn Tây nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!