Thần Quân đông đúc đi vào khu rừng rậm sau nhiều ngày lần theo tung tích cô gái trốn đi từ Viện Chung. Khi đến gần một hồ nước thì chia ra bao vây. Có bóng người vụt qua trước cửa hang đá và bay vèo lên cao. Thần Quân lập tức bay theo. Chú ngựa lông vàng óng ánh đứng gần hồ nước hí lên một hồi sợ hãi vì từ đâu lại có rất nhiều Thần Nhân xuất hiện và bay đi làm náo động cả khu rừng.
Khi cảnh vật trở lại yên tĩnh, cô gái đang trốn trong hang rón rén đi ra ngoài và lên lưng ngựa phi nhanh qua cánh rừng. Mễ Đằng đã hẹn nàng sẽ gặp lại nhau khi hắn đã dụ được Thần Quân đi xa. Cô gái chỉ biết đi thật nhanh theo hướng Mễ Đằng đã chỉ nàng cho đến khi bất chợt phía trước xuất hiện một người. Người phụ nữ đó tay ôm một bó hoa rừng đang loay hoay bên một con hươu sao đang bị thương. Cô gái thấy vậy liền dừng ngựa và đi đến xem có thể giúp được gì không.
- Con hươu này bị gì vậy?
- Do trong rừng có tiếng ồn, nó sợ quá chạy đi và bị vấp vào mô đá kia.
Người phụ nữ chỉ tay vào một mõm đá nhô ra từ một gò cao vẫn còn dính chút máu của con hươu. Cô gái thấy bà ấy đang chuẩn bị bó ít lá thuốc vào chân con hươu bằng một mảnh vải xé ra từ gấu váy. Con hươu có vẻ bị đau nên vùng vẫy. Cô gái liền dùng Thần Lực khống chế để nó nằm im cho đến khi người phụ nữ xong việc. Con hươu đứng dậy sau khi đã được băng bó. Nó ngửi ngửi chỗ bị thương rồi lắc nhắc đi lại vào rừng. Người phụ nữ lúc này mới nhìn sang cô gái rồi lại nhìn chú ngựa và hỏi:
- Ở phía đó có gì mà lại ồn ào như thế? Hù doạ đám thú phải chạy đi lung tung.
Cô gái ngập ngừng nói:
- Ta đi từ phía đó nhưng không cùng chỗ có nhiều tiếng ồn nên không biết là vì sao.
- Cô đang đi đâu thế?
- Ta đang đi gặp một người bạn.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi? Ta nhìn thì đoán cô khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
- Ta... vừa mới mười lăm tuổi thôi.
- Cô gái tốt bụng như vậy nếu cô là Vệ Nữ thì tốt biết mấy.
Cô gái chột dạ, mặt có chút biến sắc nhưng cảm thấy có chút tò mò nên hỏi tiếp:
- Tại sao lại tốt?
Người phụ nữ thở dài nói:
- Cả Thần Tộc đang trông chờ vào Vệ Nữ cứu giúp nhưng cô ấy đã trốn đi mất rồi. Nếu cô ấy không trở lại Đại Vân Đình sẽ ra sao đây chứ?
- Cô ta chỉ là một cô gái mười sáu tuổi sao gánh vác được chuyện lớn như vậy? Hơn nữa, cô ấy sẽ phải đến Nhân Tộc một mình và phải chịu rất nhiều gian khổ để tìm ra một người giữa thế giới rộng lớn đó, các người trách cô ấy nhưng có nghĩ cho cô ấy không? Cô ấy chỉ muốn sống yên bình ở đây, Kết Tùng Hoa với chàng trai mà cô ấy sẽ yêu, ngày ngày tháng tháng không phải ưu phiền.
Người phụ nữ trầm ngâm như nghĩ ngợi những điều cô gái nói
- Nhưng nếu Đại Đế xuất hiện thì Đại Vân Đình sẽ không còn được yên bình nữa. Nơi này có hàng ngàn hàng vạn Thần Tộc cũng muốn sống yên bình, rất nhiều đứa trẻ đang lớn lên và cũng muốn sống hạnh phúc. Vì người khác mà xả thân đôi khi cũng là một thứ hạnh phúc và ta tin rằng Vệ Nữ chỉ là còn bỡ ngỡ, chưa chấp nhận được sự thật mà thôi. Cô ấy sẽ không cảm thấy hạnh phúc nếu mang cả Thần Tộc và Đại Vân Đình ra đánh đổi. Cô ấy rồi sẽ quay lại. Ta tin Vệ Nữ sẽ thấu hiểu!
Cô gái đã leo lên ngựa và định rời đi. Nàng không thể chịu đựng được khi nghe người phụ nữ kia nói chuyện. Người phụ nữ nhìn nàng và mỉm cười với nàng rồi nói:
- Cô gái à! Thời gian không còn sớm, cô hãy đi tìm bạn của mình kẻo muộn. Có rất nhiều chuyện nếu đã muộn thì dù có thấu hiểu cũng không còn cơ hội để sửa chữa sai lầm được. Đi nhanh đi! Không thì bạn cô có thể sẽ giận mà không chờ cô nữa.
Cô gái chau mày nhìn người phụ nữ rồi gật đầu tỏ ý chào và thúc ngựa đi thẳng. Không hiểu sao trong đầu nàng cứ mãi suy nghĩ về những lời nói của người phụ nữ kia. Bà ấy đã đứng nép sang một bên để nhường lối cho nàng rời đi và vẫn đứng ở phía sau nhìn theo nàng cho đến khi dáng của nàng khuất hẳn. Nàng nhìn ngắm cảnh vật của Đại Vân Đình lướt qua trong mắt. Những bụi trúc pha lê trong suốt, những vườn cây trái xum xuê, âm thanh trong trẻo của những luống hoa chuông ngân lên theo những đợt gió đưa.
Nhiều thị trấn và thôn làng len lỏi khắp các thảo nguyên, dòng sông, con suối. Dòng Thiêng Linh Tuyền trong vắt đổ xuống từ ngọn thác cao ngút tầm mây chưa có một Thần Nhân nào có thể bay lên đỉnh của nó cũng như dãy Thiên Cổ Vân Sơn ở phía đằng đông ngăn cách Đại Vân Đình và Vùng Đất Mới.
"Những cảnh đẹp này sẽ không còn nếu Đại Đế xuất hiện sao? Ta có thể đứng nhìn điều đó xảy ra ư? Ta phải làm sao? Trở về hay tiếp tục lẩn trốn?"Mễ Đằng đứng chờ cô gái đã rất lâu và rất lo sợ nàng đã bị Thần Quân bắt được. Khi nhìn thấy cô gái cưỡi trên lưng Kim Mã đi đến thì nét mặt của Mễ Đằng mới giãn ra đôi chút. Hắn chạy nhanh lại chỗ chú ngựa và đỡ cô gái bước xuống. Trông cô gái có vẻ bần thần không được vui.
- Em sao vậy? Ta đã rất lo lắng cho em.
- Em không sao! Nhưng em đang nghĩ việc em đang làm là đúng hay sai.
Mễ Đằng nheo mắt nhìn cô gái, một nỗi sợ trỗi lên trong lòng hắn. Hắn nắm lấy tay cô và nói:
- Em không sai! Em sẽ không sống nổi ở đất Nhân Tộc một mình. Chính Điện có rất nhiều Thần Quân chẳng lẽ không thể đánh thắng một tên Nhân Tộc nhỏ nhoi? Chúng ta không cần phải sợ! Đã qua hai cuộc Đại Phân Tranh và Thần Tộc luôn chiến thắng.
- Nhưng đó là trước khi Nhân Tộc có được Lời Nguyền Huyền Lực. Lần này Đại Đế trở lại với Huyền Lực của Biển Bóng Tối. Nếu mọi chuyện đơn giản thì Chính Điện sẽ không dùng đến nhiều Thần Quân để tìm kiếm em như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!