Chương 14: (Vô Đề)

Lãnh chúa Y Tung đang ngồi sau một bàn tiệc thấp trong tẩm điện của mình. Người đang uống rượu và xem bốn vũ nương biểu diễn. Các vũ nương này vận trang phục bằng vải mỏng, hở vai và eo, dưới ánh nến lung linh, nụ cười luôn nở trên môi, những động tác di chuyển, uốn éo của họ khiến Lãnh chúa như mê đắm, đôi mắt ngà ngà say nhìn vào họ với vẻ ham muốn. Tuỳ tùng đứng hầu liên tục rót thứ rượu trái cây thơm lừng vào chiếc cốc vại cho người.

Vài nhạc công ngồi trong một góc điện dạo những đoạn nhạc mê tình theo vũ điệu huyền ảo kia. Cận vệ thân tín của người là Y Seng đã trở lại sau khi nhận công vụ Lãnh chúa giao. Y Seng đến đứng hầu gần Lãnh chúa.

- Ngươi điều tra được gì cho ta rồi? Hai người ta nhìn thấy trên phố hôm qua là ai?

Y Tung hỏi cận vệ của mình, mắt không rời những thân thể đang ngã nghiêng trước mặt.

- Dạ thưa Lãnh Chúa! Hai người đó là hai kẻ đã ra tay giúp đỡ hoàng tử Hoa Nam khi ngài ấy bị cướp tập kích hôm trước. Họ đã cùng nhau hẹn hò ăn uống một vài lần, có vẻ rất thân thiết. Hai người đó đang tá túc ở một quán trọ cách cung Lãnh chúa không xa. Hôm nay cũng có hẹn nhau đến lễ hội đấu võ, hoàng tử cũng đã khởi hành đến đó rồi.

- Vậy sao? Chẳng lẽ một Xơng Ngỵ lúc nào cũng cẩn mật, điềm đạm, dù sát thủ huyên náo trước mặt vẫn chẳng lộ vẻ lúng túng lại giao du với hai kẻ lạ mặt một cách ồn ào thế à? Cô gái đó hôm qua lại nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ. Ta thấy hai kẻ đó là tay chân làm việc cho hắn thì đúng hơn, không sao lại đúng lúc có mặt cứu giúp hắn chứ? Bố trí người đêm nay bắt chúng lại cho ta, ta muốn xem bọn chúng đang giở trò gì. Xơng Ngỵ, ngươi lại dám cài cắm người ở tận Thành Lãnh Chúa, đúng là xem thường Y Tung ta!

Bọn chúng võ thuật không tệ, ngươi nên bố trí nhiều người để không cho chúng thoát được.

Y Tung nói trong men say, phát tay ra lệnh cho Y Seng lui ra, tay cầm cốc rượu mới được rót đầy đưa lên miệng, đôi mắt nhìn vào đám vũ nương, rất giống ánh mắt lúc người ra tay hạ sát nữ sát thủ trong tiệc chiêu đãi lần trước.Khu lễ hội đấu võ, những kiếm sĩ, hiệp khách, người xem từ khắp nơi trên đất Ngạn Tây đã tập trung về đây rất đông. Họ mỗi người một điệu bộ riêng, kẻ mang đao người mang kiếm và nhiều loại vũ khí khác. Xung quanh khu lễ hội đều có lính của Lãnh chúa được bố trí canh giữ, đảm bảo trật tự suốt thời gian diễn ra lễ hội. Hoàng tộc và quan lại sẽ đến xem mỗi ngày, đây cũng là dịp triều đình chiêu mộ thêm nhân lực cho quân đội hoàng gia.

Lãnh chúa có thể đến cùng họ hoặc không, chỉ có ngày cuối cùng khi những trận đấu của những hiệp khách giỏi nhất diễn ra thì Lãnh chúa nhất định sẽ có mặt.

Bên trong cổng vào được dựng lên ở một khu đất rộng cách cung Lãnh chúa vài góc đường về phía nam, có ba sân đấu được dựng rào chắn phía bên ngoài, quay thành hình tròn lớn. Người xem sẽ đứng xung quanh cổ vũ. Hai võ sĩ sẽ đấu với nhau cho đến khi nào đối thủ của họ chịu thua, không hạn chế thời gian. Ngày cuối cùng sẽ dành cho sáu đấu sĩ trụ lại cuối cùng vào đấu bốn trận để tìm ra người giỏi nhất, có nghĩa trận đấu cuối cùng trong sân đấu sẽ có ba người đấu với nhau và chỉ một người còn lại cuối cùng là chiến thắng. Khu vực dành cho hoàng tộc là một sàn cao nằm ở phía tay phải từ cổng đi vào, phía trước là ba sân đấu, ở vị trí này các quan viên và hoàng tộc có thể nhìn thấy cả ba trận đấu đang diễn ra cùng lúc, bàn ghế được bố trí sẵn, lính đứng canh xung quanh để bảo vệ. Đối diện sàn cao đó là một dãi các căn lều lớn được dựng lên cho các đấu sĩ tham gia thi đấu nghỉ ngơi và chuẩn bị trước các trận đấu. Bên ngoài có một khu những gian hàng nhỏ, ở đây họ buôn bán và trao đổi binh khí, những bộ kiếm pháp, các quà lưu niệm của lễ hội cho khách đến tham gia, một vài gian bán thức ăn và quà vặt. Cả một khu đất rộng lớn trở nên náo nhiệt ở một góc trong Thành Lãnh chúa.

Kha Lang và Mộc Ang đang đi giữa dòng người đông đúc hướng về khu thi đấu, lúc này các trận đấu đã diễn ra, các cặp đấu sĩ đang đánh nhau trong những sàn đấu. Mộc Ang liên tục tìm trong đám đông những chàng trai trẻ tuổi để kiểm tra, nơi nàng tập trung vào là phần ngực áo vì Đại Đế sẽ mang Ấn Ký phía trước ngực tỏa ra năng lượng của Lời Nguyền Huyền Lực, thứ hoa văn đã làm nàng suýt ngất đi vì đau đớn trong vườn cây ở Đại Vân Đình.

Kha Lang bất chợt nhìn thấy Mộc Ang nhìn những hắn khác thì cảm thấy lạ.

- Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chàng trai như vậy sao? Có vẻ nhìn rất chăm chú. Thế nào? Đã thấy thích vị nào trên đường chưa? Ta có thể giúp nàng làm quen họ.

- Ta… ta chỉ thấy nhiều người nhộn nhịp thì nhìn thôi, làm quen họ để làm gì chứ?

Mộc Ang lúng túng.

- Thế à? Sẵn tiện phía trước cũng có một chàng trai rất trẻ đang nhìn nàng đấy, người này trông rất được mắt, hoà nhã lại giàu có. Nàng nhìn thử xem có thích không?

Kha Lang nhìn thấy Xơng Ngỵ và Liu Thạc đang đứng đợi họ trước cổng vào khu đấu võ.

- Ngươi… ngươi…. ta không nói với ngươi nữa.

Mộc Ang nghe thấy Kha Lang nói có chàng trai trẻ tuổi thì nhìn theo về phía trước, nhưng lại thấy là Xơng Ngỵ. Nàng biết lại bị Kha Lang trêu nên phồng má, dùng dằng bỏ đi nhanh hơn về phía Xơng Ngỵ.

- Hai người đã tới! Vừa lúc các trận đấu mới bắt đầu, chúng ta vào xem được rồi.

Xơng Ngỵ chào hỏi hai người một trước một sau vừa mới đến, không tỏ vẻ để tâm đến bộ dạng hờn dỗi của Mộc Ang.

- Thế thì hay quá, chúng ta vào xem thôi. Đã để ngài chờ lâu.

Kha Lang chào hỏi.

- Không sao! Ta cũng vừa mới đến.

Xơng Ngỵ đưa tay mời hai người họ theo cùng. Bốn người cùng đi vào phía trong. Người xem đang đứng xung quanh mỗi sân đấu cỗ vũ cho người trong sân. Mộc Ang đi cạnh Xơng Ngỵ, hai người họ nói cười vui vẻ, chỉ trỏ xung quanh, đôi mắt nàng sáng lên thích thú. Liu Thạc đi cạnh Kha Lang cách họ vài bước về phía sau. Liu Thạc chú ý vào hoàng tử đi trước, nhìn ngó những người xung quanh xem có gì bất thường không.

Hôm nay hoàng tử không mang hộ vệ theo sau vì không muốn hai người kia thấy ngại, nhưng người đã bố trí nhiều Hắc Liên lẫn trong đám đông để bảo vệ, chỉ có Liu Thạc là công khai đi cùng. Kha Lang thì đang nhìn theo phía sau Mộc Ang, thấy nàng đang vui vẻ với Xơng Ngỵ lại thấy lúc nãy chọc giận nàng thật là sai lầm.

Họ dừng lại ở sàn đấu giữa, hai người trong sân giao đấu có vẻ đã thấm mệt, cả hai đều có vết thương trên người nhưng chưa ai muốn đầu hàng. Bọn người tổ chức cá cược len lỏi trong đám đông tìm người đặt cược. Họ là người của quan viên, tiền thu được một phần lớn sẽ vào tay Lãnh chúa, còn lại họ chia nhau. Giải thưởng lớn nhất cho người chiến thắng sau cùng cũng được lấy ra từ đó, nên lễ hội này xem ra có lợi cho hoàng tộc rất nhiều.

- Nàng có muốn đặt cược cho đấu sĩ nào không?

Xơng Ngỵ hỏi Mộc Ang khi nàng đang chăm chú nhìn trận đấu đang diễn ra.

- Đặt cược? Ta không biết!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!