Chương 13: (Vô Đề)

Về đến cổng thành nơi có nhiều lá cờ màu xanh lá với hình đầu báo đen ở giữa treo trên tường thành, đoàn binh mã hộ tống hoàng tử Hoa Nam tiến vào trong. Quả là một ngày dài cho hoàng tử Xơng Ngỵ, người ngồi trong xe ngựa tối om, mắt nhìn vào một điểm đen trong bóng tối, nghĩ ngợi. Đến cổng vào cung, xe ngựa dừng lại, quận chúa Y La đang đứng sẵn chờ người, gặp hoàng tử bước xuống xe thì tiến lại hành lễ, hỏi thăm.

- Lúc chiều, ta bận việc về chuyện trao trả binh quyền cho triều đình nên không đích thân đến giải cứu cho ngài xin ngài bỏ qua.

- Không sao, người của quận chúa đến rất nhanh, mọi việc đều ổn, không có gì đáng ngại. cảm ơn quận chúa đã tiếp ứng!

Xơng Ngỵ cung kính.

- Đó là trách nhiệm của ta. Ngài có biết bọn người đó là ai không?

- Ta không biết, có lẽ họ chỉ định cướp thôi.

Xơng Ngỵ tỏ vẻ không biết gì.

- Ta sẽ cho người điều tra kỹ, bọn cướp này gan to thật dám cướp cả hoàng tử Hoa Nam.

- Họ làm sao biết ta là hoàng tử, có lẽ chỉ nghĩ ta là cậu chủ nhà nào đó nên ra tay. Ta cũng không đem theo nhiều hộ vệ nên khó tránh bị tấn công.

Xơng Ngỵ đáp lại lời rào đón của quận chúa, vẫn thản nhiên xem như đó là tai nạn, không may gặp cướp giữa đường. Người cáo từ quận chúa để về biệt điện nghỉ ngơi.

- Vài ngày nữa là đại hội đấu võ của Ngạn Tây, sẽ có rất nhiều đấu sĩ khắp nơi đến tham gia. Lãnh chúa có chuẩn bị một khu đặc biệt cho hoàng gia làm tiệc và xem đấu võ, lần này coi như bù lại bữa tiệc lộn xộn vừa rồi cho ngài.

Quận chúa nói tiếp.

- Tiệc hay như vậy nhất định ta phải tham gia, vừa hay, ta đã nghe danh đại hội đấu võ của Ngạn Tây từ lâu, luôn muốn được chứng kiến. Lần này thật cảm ơn Lãnh chúa và quận chúa!

Nói xong, đôi bên chào nhau và rời đi. Về đến biệt điện, Xơng Ngỵ đi vào phòng, ngồi lại bàn trà. Liu Thạc đứng bên cạnh tiếp chuyện.

- Hôm nay người đó ra tay mạnh như vậy có lẽ là nóng lòng lắm rồi.

Liu Thạc nói.

- Cũng sắp đến ngày về rồi, xem ra chuyện như thế còn phải gặp vài lần.

- Vừa rồi thần có phần tắc trách quên đưa ngài giữ pháo phát tín hiệu, khiến ngài đợi lâu trong rừng thật nguy hiểm.

- Không sao, ngươi làm việc rất tốt, đến rất nhanh. Đại hội đấu võ sắp tới sẽ rất náo nhiệt, ta nghĩ có thể tuyển chọn được thêm Hắc Liên, ngươi nhớ chú ý xung quanh.

- Dạ, thần hiểu. Hai người lúc chiều giúp chúng ta võ thuật khá tốt, nếu họ mà trở thành Hắc Liên thì cũng hay lắm.

Liu Thạc gợi ý.

- Hai người họ sẽ không đâu, họ còn cảm thấy chúng ta phiền phức đó chứ.

Xơng Ngỵ cầm lấy ly trà vừa được Liu Thạc rót ra đưa lên miệng, chớp mắt một cái rồi lại nghĩ đến Mộc Ang.

- Ngày mai chuẩn bị buổi sáng đến quán ăn đầu phố gần quán trọ dùng bữa, không được quên.

- Dạ! Nhưng từ khi nào hoàng tử lại thích ăn ở đó vậy?

Liu Thạc thắc mắc.

- Từ ngày mai!

Xơng Ngỵ trả lời, điềm đạm, không để tâm đến vẻ mặt khó hiểu của hộ vệ thân cận bên mình.

- Khuya rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi không cần hầu ta nữa.

- Thần sẽ phái tuỳ tùng khác đến hầu người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!