Quân Ngạn Tây rút lui qua khỏi một cánh rừng thì phải dừng lại vì có rất nhiều binh lính bị thương cần được chăm sóc.
Nhóm người của Đại Đế cũng vừa xuất hiện đi vào khu trại dã chiến. Y La đã đứng chờ họ được một lúc lâu. Quân y đang chăm sóc cho binh lính bị thương, trong đó có Na Dực và Chiu Tư. Thật ra, Y La muốn đến xem việc trị thương đặc biệt là Na Dực nhưng lại không muốn vì không thể kiềm chế cảm xúc trước ba quân nên đành ở ngoài. Y La nghĩ nếu Đại Đế không xuất hiện hoặc xuất hiện trễ hơn một lúc thì có lẽ người đã mất Na Dực.
Mộc Ang và Bát Thần Bộ đi bên cạnh Đại Đế, gặp Lãnh chúa thì khẽ gật đầu chào. Y La đưa họ vào lều chỉ huy, cuộc chiến trước mắt thực sự chưa biết nên đánh cách gì.
- Chẳng phải chúng ta cũng từng ngồi trong một căn lều và nói về hoà bình đó sao? Sao chỉ vừa mấy ngày mọi chuyện đã trở nên như thế này? Các người tại sao lại đối đầu với người của mình? Còn Đại Đế chẳng phải đã bị giết chết rồi sao? Ta nghĩ có rất nhiều chuyện mà ta chưa được biết.
Những thắc mắc của Y La đã mở lại một câu chuyện dài từ thời xa xưa mà người nghe sẽ cảm thấy có quá nhiều điều đáng ngỡ ngàng, khó hiểu và khó tin.
- Thưa Lãnh chúa! Viện quân đã đến.
Một tên lính đi nhanh vào báo tin. Y La đứng bật dậy vẻ mừng rỡ. Họ cùng nhau đi ra ngoài về phía đông doanh trại.
Ở phía xa qua những đồi dốc thoai thoải, đoàn quân hùng hậu đang tiến đến gần, rừng cờ mai đỏ một bên và rừng cờ đỏ mang hình mặt trời màu đen nằm giữa những sợi tảo biển một bên. Tiếng kèn ốc và tiếng trống hoà vào nhau đồng điệu, nhịp nhàng. Đoàn quân dừng lại khi đã đến gần doanh trại quân Ngạn Tây, binh lính tản ra nhường lối cho vua Hoa Nam và Chúa đảo Ưng Đông đi ra phía trước cùng hộ vệ đông đúc theo bảo vệ.
Người vận chiến giáp màu bạch kim kéo cương ngựa lùi lại mấy bước khi nhìn thấy những người có mặt bên cạnh Lãnh chúa Y La đang chào đón viện quân. Chúa đảo Ưng Đông trong chiến giáp màu hoàng kim đi đến gần vua Hoa Nam, vẻ mặt nghi hoặc hiện ra khi nhìn thấy điều tương tự.
- Đó… đó… không phải là Đại Đế sao? Mộc Ang… Mộc Ang…
Liu Thạc cho ngựa đi nhanh đến gần nhà vua. Hắn ngỡ ngàng và hoang mang tột độ. Thế giới xung quanh họ đã đảo lộn hết lần này đến lần khác vì sự xuất hiện của nhóm người này, những gì họ mang đến đáng sợ không kém bất kỳ cuộc chiến tranh nào nếu không nói là ở mức độ kỳ quái hơn nhiều.
- Đám người kỳ quái này chắc lại có chuyện thú vị khác cần kể cho chúng ta biết nữa rồi đây.
Chúa đảo Điển Hạn cười nhạt, híp mắt nhìn về phía Lãnh chúa Y La. Tông Ka đi bên cạnh không nói gì, hắn lại nghĩ đến những hình ảnh rời rạc trong Biển Bóng Tối.
Vua Hoa Nam thoáng cười nhẹ, giơ tay ra lệnh hạ trại và thong thả cho ngựa đi về phía trước. Ánh sáng cuối ngày còn sót lại đủ để những người đã lâu không nhìn thấy nhau có thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng không đủ để nhìn thấy những năm tháng trôi qua đã có quá nhiều điều chưa tỏ.
- Thần Quân xuất trận lần này chỉ có một mục tiêu đó là tiêu diệt Nhân Tộc, thuần hóa những đứa trẻ còn sống sót thành... vật nuôi... để… duy trì nguồn nguyên liệu cho Biển Bóng Tối. Thần Quân sẽ không áng binh quá lâu, chỉ vài ngày sau chắc chắn sẽ lại bắt đầu tiến quân.
Tuy Hing đứng giữa hai dãy bàn, một bên là vua chúa Nhân Tộc, một bên là nhóm người của Đại Đế. Vua chúa Nhân Tộc cẩn trọng quan sát những gương mặt đã từng quen biết thậm chí là yêu thương hết mực. Nhóm người của Đại Đế bình tỉnh, những đôi mắt khác màu sắc nhìn nhau.
- Vật nuôi? Các người trông có khác gì chúng ta? Tay, chân, mắt, mũi, có chăng cũng chỉ là màu mắt hay màu tóc. Người khắp nơi cũng chẳng nhất nhất giống nhau nhưng muốn biến kẻ khác thành súc vật thì quả là đáng sợ. À! Ưng Đông ta không sử dụng nô lệ.
Câu nói cuối cùng của Điển Hạn khiến vài ánh mắt phải liếc nhìn về phía Chúa đảo. Điển Hạn đảo mắt nhìn lên, sau lại nhìn xuống tà áo, ánh mắt lộ vẻ ưu tư.
- Vậy ra, chúng ta cơ bản cùng chung cội nguồn, thú vị thật.
Vua Hoa Nam Xơng Ngỵ trầm ngâm, miệng lại mỉm cười. Y La nghĩ lần này mọi chuyện đã vượt xa những cuộc chiến bình thường, mọi việc đều phải thống nhất ngay từ đầu sẽ thuận lợi hơn khi ra trận địa nên nói:
- Điều quan trọng trước mắt là cuộc chiến đã tới, chúng ta cần thống nhất quân đội và chiến lược. Vị trí chủ soái này cần giao cho một người để hợp nhất kế hoạch tác chiến.
Lại có nhiều ánh mắt hướng về phía Lãnh chúa, điều này ít nhất có thêm ba người trong lều đang nghĩ đến giống như Y La nhưng chưa ai quyết định nói ra. Xơng Ngỵ nghĩ đến đoàn quân đang trên đường đến đây từ phía bắc, lúc này các nước không thể có xung đột nào trong việc cầm quân, càng không có thời gian để giằng co xem ai nên ở vị trí đó, sau cùng, hiển nhiên chỉ còn lại một người phù hợp nhất cả về tư cách lẫn khả năng.
Đại Đế kéo trong ngực áo ra một mảnh vải cũ kỹ, lần tay giở trải ra trên mặt bàn, nhìn vào đó lại có vẻ buồn bã. Đại Đế nhìn những vị vua chúa đương thời của thế giới này, mỉm cười với họ và nói:
- Cha của ta đã hy sinh tất cả vì Nhân Tộc, ta muốn chúng ta sẽ chiến đấu vì Độc Tôn Đại Đế đời trước.
Tuy Hing bước lại gần nhìn vào mảnh vải trên bàn, thấy là một tấm bản đồ Vùng Đất Mới. Trên tấm bản đồ là hoa văn Ấn Ký có lẽ đã từng là huy hiệu của Đại Đế ngày trước. Đại Đế đưa mảnh vải cho Tuy Hing để đưa sang phía vua chúa Nhân Tộc cùng xem.
- Trên đời này quả có tồn tại một thứ như thế này sao? Đại Đế ngày trước quả thật có được sự tôn sùng và ủng hộ rất lớn.
Điển Hạn buộc miệng nói ngay khi nhìn thấy tấm bản đồ, lại nghĩ đến tấm bản đồ ngày trước người tự tạo ra trong lúc chưa có cách gì để xuất quân chi viện cho Hoa Nam trong cuộc chiến với Lãnh Bắc.
- Đại Đế bây giờ là con trai của Đại Đế ngày trước, vậy cuộc chiến này phiền ngài hãy là người dẫn đầu. Dù sao, có được cơ hội này đã là rất đáng quý cho cả thế giới. Chúng tôi là vua, Lãnh chúa hay Chúa đảo cũng sẽ một lòng theo ngài trong cuộc chiến này.
Xơng Ngỵ từ tốn nói, người không ngờ chàng trai năm nào lẽo đẽo theo cô gái khắp Ngạn Tây, sống chết bao lần cũng vì cô gái đó lại có một thân phận bi tráng như thế. Lúc điều tra được Kha Lang là nô lệ đào thoát, Xơng Ngỵ ngỡ rằng đã là tất cả về hắn, nào ngờ phía sau Kha Lang còn là quá khứ hơn một vạn năm, quá khứ đó lại gắn liền với khúc bi thương của nhân loại, cũng như một sự thật lớn lao của toàn thế giới.
Xơng Ngỵ càng nghĩ lại càng cảm thấy thế gian thật mênh mông, con người thì nhỏ bé vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!