Chương 32: (Vô Đề)

Lúc ba Đường về đến nhà thì ông nhìn thấy con trai đang tựa vào cửa phòng Vân Đóa nghịch điện thoại. Không biết thằng nhóc này thấy cái gì thú vị mà cắn môi cười khẽ, hàng mi hơi run. Có lẽ là nó vừa tắm rửa xong, tóc còn ẩm ướt, không mặc áo tắm như bình thường mà đổi thành T

-shirt và quần bãi biển.

(quần bãi biển: nói đơn giản là quần khá rộng, có một sợi dây thắt, thích hợp mặc ở bãi biển và mặc vào mùa hè, là loại quần cotton, do mọi người thường mặc khi tới biển)

Bà Lộ nhẹ giọng nói với ba Đường: "Lạ thật, ông không đẹp trai tôi cũng không xinh, sao lại sinh được đứa con trai đẹp mắt như vậy. Mỗi lần nó làm chuyện gì sai, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đẹp trai của nó thì tôi sẽ rất dễ tha thứ cho nó."

Ba Đường lắc đầu: "Ai nói bà không đẹp, bà là đệ nhất mỹ nữ đấy. Bà không nghe là "con gái giống cha, con trai giống mẹ" à. Sinh con trai đương nhiên giống bà, là người đẹp trai nhất thiên hạ rồi."

Bà Lộ liếc xéo ông một cái.

Thật ra lúc còn trẻ bà Lộ có loại khí chất mỹ nữ mà nhìn một lần cũng không làm cho người ta kinh ngạc. Đường Nhất Bạch đẹp trai không hoàn toàn do công lao của mẹ, chỉ có thể nói là thằng nhóc này biết lựa chọn tính di truyền. Khuôn mặt và mũi theo mẹ, vóc dáng theo mẹ, cao hơn ở mức chia đều các tiêu chuẩn, lông mi và đôi mắt lại như ba. Môi thì cũng giống như mẹ nhưng mà tự tiến hành chỉnh sửa, không có đường cong trong trẻo lạnh lùng như mẹ, mà là hơi dịu dàng, lúc cười thì có chút ngả ngớn.

Tóm lại, kỹ năng đầu thai của cậu ta là max, lại kèm theo hệ thống photoshop nữa.

Lúc này, ba Đường thấy con trai mình đang dựa vào cửa phòng cô bé Vân Đóa thì hỏi: "Đậu Đậu, con nhìn thấy Vân Đóa rồi hả?"

Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi đáp: "Cô ấy nhìn thấy con rồi."

Ba Đường cũng không biết thâm ý trong lời nói này, ông chỉ nói: "Vậy con đứng canh giữ ở cửa phòng con gái người ta làm gì, muốn quấy rầy cô ấy à?"

"Không ạ." Đường Nhất Bạch nói xong thì đi tới phòng khách ngồi xuống. Anh cúi đầu kiểm tra trạng thái của bạn bè thì phát hiện Vân Đóa đã xóa trạng thái vừa rồi đi. Đường Nhất Bạch mỉm cười, gửi một tin nhắn cho Vân Đóa:

Đã chụp màn hình lại rồi.

Vân Đóa không để ý tới anh.

Ba Đường đi theo tới phòng khách, nhất quyết không tha: "Đừng cho là ba không biết, nhất định là con thấy Vân Đóa xinh đẹp nên hối hận rồi đúng không. Ba nói cho con biết, muộn rồi. Đừng tưởng rằng con là con ba thì ba sẽ để cho con quấy rầy khách trọ của chúng ta."

Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: "Ba, con không có thật mà."

"Ha ha." Ba Đường cười lạnh: "Hiểu con không ai ngoài ba, từ nhỏ con đã lưu manh rồi. Năm lớp một đã đưa bạn học nữ về nhà làm bài tập, còn mang hẳn ba người."

Đường Nhất Bạch không biết phải nói gì nhìn ông: "Đã là chuyện từ khi nào rồi ba còn nhắc lại thế? Hơn nữa không phải là con đưa về, là các cô ấy tự theo về."

Anh rất vô tội đấy. Vừa lên tiểu học, trường rất gần với nhà anh, lúc tan học không cần ba mẹ đưa đón, cuối cùng một ngày nào đó tan học về nhà thì có bạn học cùng lớp đi theo. Anh còn ngốc nghếch cho rằng mọi người tiện đường, dựa vào nguyên tắc đoàn kết mà anh còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua kẹo cho các cô ấy. Sau đó thì sao, ăn xong đồ các cô ấy theo tới cửa nhà anh, nói muốn cùng anh làm bài tập. Vì vậy lúc ba Đường mua đồ ăn về đến nhà thì đã thấy nhà mình có thêm vài bạn nhỏ.

Con trai có nhiều bạn như vậy (mặc dù đều là con gái) làm cho ba Đường rất vui vẻ, ông làm rất nhiều đồ ăn, sau khi làm xong cơm mới cảm thấy không đúng, ông liền hỏi mấy cô bé đã nói với người nhà chưa. Mấy đứa nhỏ làm chuyện này cũng chột dạ, đều không nói với người nhà.

Việc này đúng là rối loạn, ba Đường nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà của ba đứa nhỏ, lại gọi điện thoại tới trường học. Người lớn bên kia không tìm thấy đứa nhỏ nhà mình cũng sắp điên lên, đang náo loạn ở trường học, lúc nhận được điện thoại thì tức tốc tới nhà Đường Nhất Bạch. Nghĩ là biết mấy người cũng chẳng có vẻ mặt tốt vì, ba Đường cười làm lãnh rồi đưa bọn họ đi.

Lúc đi rồi, vài vị có khuyên ba Đường, phải dạy dỗ con thật tốt, nếu không sau này lớn lên sẽ lệch lạc.

Lần đó Đường Nhất Bạch bị ba mẹ phê bình, hôm sau tới trường học lại bị giáo viên phê bình, cô giáo còn uy hiếp anh nói nếu về sau còn làm chuyện này thì đừng nghĩ đến việc mang khăn quàng đỏ nữa. Tóm lại anh bị ba bạn học nữ hãm hại rất khổ, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

Bây giờ Đường Nhất Bạch cũng không muốn nhờ lại loại chuyện này nữa, anh hỏi mẹ: "Mẹ có đói không?"

Ba Đường nghe nói như thế, quyết đoán lăn tới phòng bếp.

Bà Lộ là một người giữ chữ tín, nói mời Vân Đóa ăn sáng thì nhất định sẽ mời. Hơn nữa Vân Đóa là nhân chứng của bà, đêm qua thằng nhóc chết tiệt còn kỳ quái hỏi bà vì sao không thấy "cô gái thuê phòng", hôm nay bà đương nhiên phải xem Vân Đóa đánh khuôn mặt thằng nhóc.

Vì vậy bà tới phòng Vân Đóa, gõ cửa cốc cốc cốc: "Vân Đóa? Dậy chưa?"

Đợi trong chốc lát, cánh cửa phòng mới nhẹ nhàng mở ra. Vân Đóa vịn cửa, nhỏ giọng nói: "Dì."

Bà Lộ kỳ quái nhìn cô: "Cháu làm sao vậy, khuôn mặt hồng thế."

"Cháu... không thoải mái lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!