Liêu Hàng: "..."
Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể nói là tâm trạng phức tạp.
Lúc trước anh ta cũng thực lòng suy xét về việc giúp đỡ người này về phương diện kinh tế một chút, giờ nghĩ lại, may mà chưa nói...
"Cậu làm sao thế?" Thư Thời thấy anh mãi không nói gì, biểu cảm còn rõ là vặn vẹo bèn hỏi.
Liêu Hàng nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: "Không có gì, chỉ là thu lại chút đồng tình mà tôi đặt không đúng chỗ mà thôi."
Thư Thời: ?
Thư Thời nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Liêu Hàng nói xong đã đi thẳng về phía phòng bếp, hoàn toàn không có ý sẽ giải thích cho cậu bèn thôi. Dù sao thì não của tên thẳng nam sắt thép Liêu Hàng này bình thường cậu cũng chẳng hiểu nổi.
Ông Thư nằm trên ghế tựa ngoài hành lang dưới mái hiên, thấy Thư Thời bước ra từ phòng bếp thì vẫy cậu.
Thư Thời bước tới ngồi bên ghế: "Sao thế ông?"
Ông Thư híp mắt, nhìn mặt trời đỏ lửa đang từ từ lặn đằng tây, giọng bình thản hỏi một câu: "Dạo này ở chung với thằng kia thế nào? Nó không bắt nạt cháu chứ?"
Thư Thời kiêu ngạo hếch cằm: "Anh ấy nào dám làm gì cháu, bình thường toàn là cháu bắt nạt anh ấy thôi!"
Lời cậu nói cực kì hùng hồn, không hề ngại ngùng.
Ông Thư nhìn cái dáng vẻ kiêu căng này của cậu, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Ông ngứa tay cầm cái quạt hương bồ đập phát vào tay cậu: "Đã có bạn trai rồi thì đừng có lông ngông suốt ngày thế nữa, chẳng ra thể thống gì."
Thư Thời chẳng hề để bụng gãi tay: "Cháu thành ra như giờ là do anh ấy chiều mà ra đấy, ông muốn nói thì cũng nên nói với ảnh."
Ông Thư nghe cậu nói xong cũng cạn lời, im lặng một hồi mới nhớ ra mình có chuyện nghiêm túc muốn hỏi.
Mắt ông nhướng lên nhìn về phía phòng bếp: "Cái vòng trên tay tên hung thú kia là cháu làm đúng không?"
Tai Thư Thời đỏ lên, không đáp coi như thừa nhận.
Ông Thư: "Hai cháu đã tặng nhau tín vật thì liệu đã nghĩ xem lúc nào lập thệ chứng thiên địa chưa?"
Thư Thời nghe vậy thì chợt mở to mắt.
Ông Thư nhìn phát là biết thằng nhỏ ngốc này rõ ràng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Có điều dù sao cũng là tập tục xưa, cậu không nhạy trong chuyện này cũng không trách được, nhưng cũng không thể không tính đến chuyện sau này.
"Theo ông thấy, nếu như tên hung thú kia nhắc tới chuyện này thì cháu đừng có đồng ý vội. Nhân loại chẳng phải vẫn có câu 'lâu ngày mới tỏ lòng người' hay sao, cháu phải để mấy năm xem xét mới được."
Thư Thời nghe vậy thì trề môi, hơi không vui: "... Chuyện ông nói cứ để đó đã."
Cậu xem xét đại mỹ nhân lâu lắm rồi.
Ông Thư liếc nhìn cậu một cái, hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
Bữa tiệc Trung thu lần này do Cô Hoạch Điểu làm đầu bếp, những người khác thi thoảng cũng vào phụ vài việc vặt. Mọi người bận rộn từ xế chiều tới hơn năm giờ mới làm xong.
Bưng lên cơm nước đã chuẩn bị xong, Cô Hoạch Điểu cũng đứng lên tạm biệt: "Trong tộc tôi cũng có không ít bọn nhỏ trở về, tôi cũng phải quay lại chuẩn bị nên xin phép mọi người về trước. Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!"
Diệp Vọng gật đầu, không nói gì, chỉ chuyển khoản cho bà 5 chữ số coi như tiền tăng ca.
Liêu Hàng ngồi bên nghe Cô Hoạch Điểu nói vậy thì hơi buồn bực: Không phải giờ mọi người toàn nói trong nhà thôi chứ trong tộc là sao? Chẳng lẽ lại là một đại gia tộc nào đấy?
Có điều nghi ngờ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu cậu ta trong giây lát, rất nhanh đã bẵng đi.
Bởi vì – đồ ăn Cô Hoạch Điểu làm thật sự là ngon quá đi mất!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!