Thư Thời không ngờ đại mỹ nhân không chỉ công khai thừa nhận danh tính "bạn trai của Thư Thời" bằng tên thật mà còn trực tiếp đăng ảnh hai người lên mạng xã hội luôn..... Hèn gì ban nãy máy chủ sập là phải.
Nhưng mà Thư Thời vẫn còn chút lo lắng, cậu vỗ vai đại mỹ nhân: "Anh làm thế... lỡ ảnh hưởng đến công ty thì sao..."
Giờ phút này cái não nhỏ bé của Thư Thời chỉ tập trung rối rắm vấn đề này, cậu hoàn toàn không để ý đến việc bản thân đang bị Diệp Vọng bế đi đâu. Thư Thời không nhận được câu trả lời của người bên dưới, cảm thấy có chút kỳ quái nên bèn ngả người ra sau để nhìn đại mỹ nhân. Kết quả là cậu còn chưa kịp nhìn được cái gì thì đột nhiên cả người bị ném bay lên không trung rồi rớt xuống.
Thư Thời cảm nhận được xúc cảm mềm mại của giường lớn dưới người, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, có chút cáu bảo: "Anh còn chưa trả lời em đó... Lỡ chuyện này ảnh hưởng đến bên công ty thì phải làm sao giờ?"
Diệp Vọng cúi thấp người đè xuống, nhìn hồ ly ngốc nào đó không mảy may chú ý đến những chuyện xung quanh. Bỗng, hắn vươn tay tháo cà vạt trên cổ xuống, tốc độ nói chuyện nhanh hơn ngày thường nhiều: "Sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đâu, người tiêu dùng chỉ quan tâm đến chất lượng sản phẩm, các đối tác cũng chỉ quan tâm đến vấn đề lợi nhuận thu được.
Thế nên tất cả những thứ này đều không liên quan đến chuyện bạn đời của tôi là ai, huống hồ..."
Ánh mắt Diệp Vọng sâu xa, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của người dưới thân mình: "Cho dù có ảnh hưởng thật thì sao nào..."
Vài chữ cuối cùng bị răng môi hòa quyện vào nhau nuốt chửng. Đương lúc Thư Thời còn đang ngẩn người nghe hắn nói chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cậu bỗng tối sầm đi, ngay sau đó một cỗ mùi đàn hương quen thuộc phả tới, phủ lấy khắp cơ thể cậu. Xúc cảm mềm mại và nóng rực từ bờ môi mềm của người nọ áp lên, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên răng môi dây dưa với nhau nhưng đây thật sự là lần đầu Thư Thời cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì.
Thế tấn công của Diệp Vọng vừa nhanh vừa ác liệt, có lúc Thư Thời cảm giác như đại mỹ nhân muốn dùng hết sức lực để nuốt cậu vào bụng vậy. Tay cậu vô tình chạm phải cánh tay của đại mỹ nhân, tức thì bị hơi nóng tỏa ra từ nơi đó dọa sợ. Cậu ngẩng đầu lên với ý định cố theo kịp tiết tấu của người đối diện nhưng không biết sao cuối cùng quân lính bên mình tan rã trước, chỉ có thể bất lực để mùi đàn hương ùn ùn kéo đến nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể mình.
Bên tai là tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" vang vọng vào màng nhĩ khiến Thư Thời càng nhận thức rõ được chuyện bọn họ đang làm thân mật đến cỡ nào. Đến cuối, Thư Thời thật sự không chịu nổi nữa nên phải vỗ vào vai đại mỹ nhân hai cái, động tác của người trước mặt dần chậm lại, cho Thư Thời chút không gian để th* d*c.
Thư Thời mở miệng xin tha nhưng Diệp Vọng vẫn tiếp tục sáp lại để hai đôi môi giao lưu thân mật với nhau, bắt đầu một vòng công thành đoạt đất mới. Mãi đến khi tách ra, bên khóe miệng mỗi người đều có vệt nước lấp lánh rõ ràng. Thư Thời mấp máy môi dưới bị g*m c*n đến tê dại, ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân bằng ánh mắt trách móc.
Hầu kết Diệp Vọng di chuyển lên xuống, hắn ngắm nhìn dáng vẻ này của hồ ly ngốc, hai tay bên người chợt nắm chặt lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng buông ra. Đáy mắt hắn đặc sệt những d*c v*ng khó nói thành lời, khàn giọng bảo: "Tôi muốn báo đáp ân tình lúc trước."
"Hả?" Thư Thời phát ra tiếng hỏi này rồi mới kịp phản ứng lại "báo đáp" mà đại mỹ nhân ám chỉ là chuyện gì. Cậu đảo mắt nhìn lung tung, từ khoảng không phía sau cho đến quần áo, ga trải giường,... nhưng tuyệt đối không dám nhìn vào mắt đại mỹ nhân: "... Em... em chưa chuẩn bị xong mà..."
Lần trước cậu có xem qua một số "video dạy học" nhưng rốt cuộc vẫn chưa học được chút gì cả... Lỡ cậu làm đại mỹ nhân bị thương thì phải làm sao giờ...
Diệp Vọng nhắm mắt lại, dùng ý chí mạnh mẽ nhào tới đè cậu xuống.
"Không sao, giao cho tôi."
Thư Thời tròn mắt, mặt đỏ bừng, cậu vô thức phản bác: "Không được! Sao em có thể để anh làm mấy chuyện như thế được!"
Mặc dù việc đại mỹ nhân "nằm dưới" khiến cậu vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không tới mức không thể chấp nhận được.
Cơ mà cậu không phải "tra hồ ly"!
Sao cậu có thể để đại mỹ nhân tự làm... làm dạo đầu được!
Diệp Vọng cau mày một lúc, hắn lờ mờ cảm thấy hình như suy nghĩ của hai người về một số thứ có chút sai lệch. Nhưng mà, "Không sao, tôi không thấy phiền..."
Dứt lời, không đợi Thư Thời tiếp tục lên tiếng phản bác, Diệp Vọng nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi còn hơi sưng đỏ kia. Hai tay vốn đang đặt bên người cũng đồng thời chậm rãi di chuyển xuống bên dưới.....
Mãi cho đến khi cảm thấy nửa th*n d*** có hơi lành lạnh, Thư Thời mới lấy lại được chút tỉnh táo từ trong cơn mê. Lúc này quần áo của cả cậu và đại mỹ nhân đều trở nên lộn xộn cả lên. Dù cậu đã kiệt sức vì bị đại mỹ nhân ra sức "thông não" nhưng dường như hắn rất muốn "lấy thân báo đáp" cậu hết đêm nay, vì thế tuy có hơi mệt thật cơ mà Thư Thời nghĩ cậu phải cố gắng gồng lên mới được.
Thế là cậu gắng gượng chống đỡ thân thể, đỏ mặt đặt tay lên thắt lưng đại mỹ nhân. Diệp Vọng thấy thế liền nắm lấy thắt lưng mình. Thư Thời cảm thấy mặt mình sắp bị hun nóng đến mức chín luôn rồi: "Để... để em làm cho..."
Nói rồi "cạch" một tiếng, đai thắt lưng được mở ra. Cặp mắt Diệp Vọng lập tức tối sầm lại, mang theo vài phần sâu thẳm. Thư Thời cong môi mỉm cười, ngẩng đầu trấn an đại mỹ nhân: "Yên tâm, em sẽ nhẹ... Ưm..."
...
Đến tận lúc mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, Thư Thời mới nhận ra hồi trước mình đã sai lầm đến nhường nào. Cậu tức tối quay qua nhìn cái tên đầu sỏ bên cạnh, tay không cử động nổi, cậu dứt khoát "tặng" vết răng nông trên cánh tay người nọ. Nói gì mà "lấy thân báo đáp" làm hại cậu lo lắng lâu như vậy, còn đi mò "video dạy học" để xem nữa chứ.
Diệp Vọng nhìn thoáng qua dấu răng trên cánh tay mình, xoay người kéo hồ ly ngốc vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng, chân thành: "Lần đầu nên tôi không có nhiều kinh nghiệm, chọc em không vui à?"
Thư Thời không thể hiểu nổi chuyện này với lần đầu có liên quan gì đến nhau nhưng việc bây giờ cậu không vui là sự thật. Cậu cảm thấy mọi lo lắng "hai 0 về chung nhà" của mình trước đây đần quá trời. Thế là Thư Thời ra vẻ kiêu căng gật đầu nhưng không nói gì. Cậu nhất định phải chôn chuyện này trong lòng, tuyệt đối không thể để đại mỹ nhân biết được, mất mặt quá đi mất!
Diệp Vọng hôn lên trán cậu: "Vậy mình làm lại nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!