Trong quá trình quay chương trình, Đổng Thành Đống vẫn đưa ra một số câu hỏi gây khó dễ như trước nhưng tất cả đều bị Liêu Hàng trả lời lập lờ nước đôi, bị Chương Thi Vân nhẹ nhàng lảng sang chủ đề khác, tuy nhiên lần này ông ta không đặt câu hỏi cho Thư Thời.
Đến khi chương trình dần đi vào hồi kết, ngay lúc Liêu Hàng đã buông lỏng cảnh giác, Đổng Thành Đống bất ngờ cue tới chiếc vòng tay của Thư Thời: "Ấy, cái vòng này trông đặc biệt thật đấy, cậu mua nó ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua một cái."
Thư Thời cười nói: "Không phải tôi mua đâu, tôi được một người bạn tặng cho đó."
Đổng Thành Đống "à" một tiếng thật dài, sau đó hỏi: "Bạn gái tặng chứ gì?"
Thư Thời đỏ mặt phản bác: "Không phải."
Đổng Thành Đống: "Tôi hiểu rồi, vậy chắc chắn là... bạn trai tặng!"
Đoạn đối thoại này diễn ra tự nhiên thuận lợi, ngoại trừ Liêu Hàng, tất cả mọi người đều xem như hai người đang tấu hài nên cười phá lên. Thành ra chẳng ai phát hiện lúc Thư Thời cười hùa theo mọi người, cậu không tiếp tục chối lời của Đổng Thành Đống.
Chỉ có Liêu Hàng đứng bên cạnh vừa cười vừa đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta nhìn Thư Thời đứng giữa sân khấu đang cười hì hì, cảm thấy bản thân mình còn căng thẳng hơn cả đương sự nữa.
Sau khi ghi hình xong, Liêu Hàng kéo Thư Thời vào một góc trong hậu trường, hỏi: "Cậu có nói chuyện với Đổng Thành Đống trước không đấy?"
Cậu ta của lúc đó rất sợ Thư Thời sẽ hớ miệng nói sai nên siêu căng thẳng, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cậu ta thấy có gì đó sai sai vì cách Đổng Thành Đống đặt câu hỏi ban nãy thật sự rất khác với kiểu "gây khó dễ người trả lời" quen thuộc của ông ta, thậm chí có thể tính là rất bình thường. Đã vậy ông ta cũng không đợi Thư Thời tiếp lời mà tiếp tục chương trình luôn.
Nếu không phải do hai người họ đã thỏa thuận từ trước thì chuyện này sẽ trở nên cực kỳ khó hiểu.
Thư Thời gật đầu thừa nhận.
Liệu Hàng trợn tròn mắt: "Cậu muốn công khai? Cậu điên rồi hả?"
Ở trong cái vòng luẩn quẩn này, đa phần việc chủ động thả ra chút ít tin tức sẽ tương đương với chuẩn bị công khai.
Thư Thời vỗ vai cậu ta: "Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có cân nhắc mà. Thay vì đợi các fan lần mò được manh mối, tôi chủ động thoải mái công khai có phải tốt hơn không."
Liêu Hàng nghe xong thì im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi phun ra một câu: "Cậu nhớ báo cho tôi trước một tiếng lúc cậu muốn công khai đấy, để tôi chia sẻ Weibo giúp cậu." Đến lúc đó nếu cậu bị mắng quá nặng, cậu ta cũng có qua giúp một phen.
Thư Thời chỉ nghĩ rằng cậu ta muốn tỏ rõ thái độ chúc phúc lúc cậu công khai với mọi người nên lập tức đồng ý trong tình trạng không hay biết trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến làm sao giúp cậu trên mạng xã hội.
Suốt một tuần sau buổi ghi hình, Thư Thời tập trung toàn lực vào làm vòng tay để còn tặng cho đại mỹ nhân. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian làm không ngừng nghỉ, rốt cuộc cậu cũng bện xong chiếc vòng vào tối thứ năm. Cậu hài lòng cất chiếc vòng đi rồi về chui về nhà.
Cậu vừa vào cửa đã thấy đại mỹ nhân đang ngồi trong phòng làm việc. Hắn nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn cậu, hỏi: "Có tài liệu quan trọng à? Xem tới tận giờ này."
Thư Thời cong môi mỉm cười, gật đầu nói: "Là về chuyện công khai sau đó anh. Em ngồi bàn với anh Trương lâu ơi là lâu để thương lượng cụ thể sẽ làm thế nào." Vì giờ đại mỹ nhân không còn can thiệp vào công việc của cậu nữa nên mấy ngày nay cậu toàn lấy chuyện bàn bạc với anh Trương ra để làm lá chắn.
Nghe vậy, Diệp Vọng liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, không tiếp lời. Hai mươi phút trước, Trương Kỳ mới báo cáo với hắn rằng gần đây con hồ ly đần này chưa nhận công việc nào.
Chờ đến khi Thư Thời đến gần, Diệp Vọng thả máy tính bảng xuống bàn, xoa mái tóc đen mềm mại của bé hồ ly ngốc nhà mình: "Anh hiểu rồi, em mau đi tắm đi."
Giờ phút này hai mắt Thư Thời bừng sáng: "Dạ vâng."
Sáng sớm hôm sau, Thư Thời hiếm khi dậy cùng lúc với đại mỹ nhân. Diệp Vọng nhìn bóng người đang cố bò dậy trên giường, có chút khó hiểu: "Nay em có việc phải ra ngoài à?"
Thư Thời ngái ngủ gật đầu, giơ tay dụi mắt: "Vâng, em ra ngoài có tí việc ấy."
Diệp Vọng mím môi, không hỏi nhiều: "Cần tôi đưa đi không?"
Đầu óc Thư Thời còn lờ đờ dữ lắm, cậu nghe thế còn định gật đầu theo thói quen nhưng may mà kịp phản ứng lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần đâu! Anh cứ việc đi làm đi! Em có thể tự đi được mà!"
Lỡ như vừa mới đi đến chỗ đó, đại mỹ nhận lập tức đoán được cậu đang ấp ủ việc gì là toang mất.
Diệp Vọng gật đầu, không nói nữa.
Sau khi đại mỹ nhân rời khỏi nhà, Thư Thời vội vàng sửa soạn một chốc, báo cho Cô Hoạch Điểu biết cậu tầm một tiếng sẽ về rồi cầm theo chiếc vòng đi ra ngoài. Cậu không biết cách tự làm mặt vòng nên muốn tới cửa hàng để nhờ các nhân viên xem thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!