Chương 49: Ý nghĩa

Dao nhựa từ từ hạ xuống trên bề mặt bánh gato, sau đó... thẳng tay hạ xuống, chia chiếc bánh gato ba tầng làm hai nửa.

Vì sợ bị rụng lông nên sau khi cắt xong cậu còn tỉ mỉ kiểm tra bánh gato lại một lần nữa, xác định trên mặt bánh không dính thứ gì lạ mới yên tâm.

Chất lượng chiếc vòng tay này của đại mỹ nhân tốt ghê.

Cậu đang vui vẻ thì phát hiện đại mỹ nhân vẫn chưa buông tay mình ra.

Nhiệt độ trên mặt Thư Thời vừa rút đi lại bùng lên trong nháy mắt.

Á nè nè, quá trời người đang nhìn đó.

Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, cậu chưa từng cầm tay người nào khác đâu.

Ngượng quá đi.

Với lại.... không hiểu tại sao, mà tim đập nhanh quá.

Tay cầm dao của Thư Thời vô thức nắm chặt lại, Diệp Vọng hạ mắt nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hồ ly ngốc, chậm rãi buông tay ra.

Thư Thời sửng sốt giây lát, nâng cánh tay đã khôi phục tự do, cầm dao nhựa cắt một miếng bánh lớn đặt vào đĩa, còn khoét thêm rất nhiều trái cây để lên, đưa cho đại mỹ nhân.

"Ăn nhanh lên! Đợi chút nữa bọn họ chia xong sẽ không còn một miếng to như vậy đâu!"

Chân mày Diệp Vọng hết nhíu lại rồi lại giãn ra, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy bánh gato.

Sao mà con hồ ly ngốc này vẫn luôn không nhớ được mình không thích ăn đồ ngọt vậy.

Hắn lấy một cái dĩa nhỏ từ trên bàn, trong ánh mặt nóng rực của Thư Thời mà ăn một miếng nhỏ.

Hừm, đúng là ngọt ngấy.

Thư Thời ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: "Thế nào thế nào, em đặc biệt lấy thêm trái cây cho anh ăn đỡ ngấy. Ăn có ngon không?"

Động tác Diệp Vọng khựng lại: "Ngon."

Nói xong bèn xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng. Vị chua mát lạnh của trái cây trung hòa dư vị ngọt ngấy trong miệng hắn.

Ừm, khá tốt.

Thư Thời cười híp cả đôi mắt hồ ly: "Vậy là tốt rồi!"

Sau khi hỏi Diệp Vọng xong, Thư Thời cũng cắt cho mình một miếng bánh nhỏ rồi kéo Diệp Vọng đi qua một bên, nhường vị trí lại cho những người khác chơi đùa.

Tốc độ Thư Thời ăn bánh rất nhanh, tất nhiên, tướng ăn hiển nhiên không tốt lắm, chỉ một chốc mà bên miệng đã dính rất nhiều kem, sau đó lại bị cậu qua loa lau đi.

Diệp Vọng nhìn không nổi nữa, lấy khăn tay ra: "Lại đây."

Nghe vậy Thư Thời buông dĩa xuống, ngoan ngoãn ngửa đầu để hắn giúp cậu lau kem.

Khăn tay làm từ vải bông nhẹ nhàng chà sát khóe miệng, bàn tay đang cầm dĩa của Thư Thời cũng nhẹ nhàng run lên khe khẽ.

Cách đó không xa, Liêu Hàng và Chương Thi Vân trông thấy cảnh này bèn dừng chân, hai người vốn định tìm Thư Thời tán gẫu, sẵn tiện nói lời tạm biệt.

Liêu Hàng gãi đầu, đỏ mặt nhìn Chương Thi Vân: "À thì... chút nữa không phải có cảnh đối diễn của tôi với cô sao, chúng ta đi tập thoại trước đi, đợi lát nữa lại đi tìm Thư Thời sau?"

Đôi cẩu nam nam này, giữa ban ngày ban mặt, quá trắng trợn rồi!

Liệu Hàng thở phào: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, nhanh đi thôi." Nhìn thêm chút nữa anh sợ sẽ bị chói mù mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!