Chương 48: Đóng máy

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, khuôn mặt tuấn tú của đại mỹ nhân xuất hiện trước mặt cậu.

Thư Thời chột dạ, hướng mắt nhìn xuống dưới, không dám nhìn hắn, đưa món quà trong tay cho Diệp Vọng: "Cái, cái này cho anh."

Diệp Vọng nhìn hộp quà trước mặt, cũng không đưa tay nhận lấy, hỏi ngược: "Sao đột nhiên lại tặng đồ cho tôi?"

Thư Thời nhấc mắt lên nhìn hắn, nhìn nhau chốc lát rồi lại vội vàng dời đi, giải thích: "Em, em trước đây có ấn tượng không tốt với anh, là, là em có định kiến nên hiểu lầm, rất xin lỗi anh."

Cậu không nghĩ ra được lý do nào hợp lý, cũng không muốn lừa đại mỹ nhân nên đành ăn ngay nói thẳng.

Cậu lại nâng chiếc hộp trong tay lên: "Em hy vọng, chúng ta vẫn có thể hòa hợp như trước..."

Khóe môi Diệp Vọng cong lên, nhận lấy hộp quà.

Thư Thời vui vẻ, nhận rồi là không để bụng chứ?

Thế thì sau hai bọn họ có thể---

"Quà tôi nhận, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc trước kia em hiểu lầm gì tôi?" Diệp Vọng khoanh tay ôm ngực, ung dung nhìn Thư Thời.

Thư Thời đỏ mặt, xấu hổ đến luống cuống.

"Cũng, cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là em, em tự mình nghĩ lung tung thôi. Dù sao thì, xin lỗi anh!"

Nói xong, Thư Thời cúi đầu xuống, bộ dáng học sinh tiểu học làm sai sắp bị phạt.

Khóe môi Diệp Vọng khẽ giật một cái, sau đó từ phía sau lấy ra một thứ đưa cho Thư Thời.

"Tặng em, đáp lễ."

Nghe thấy lời của đại mỹ nhân, vẻ mặt đầu tiên của Thư Thời là vui vẻ, sau khi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ cổ giống lần trước thì cứng đờ.

Cậu vẫn nhớ rõ lúc mở hộp ra lần trước, nhìn thấy khối ngọc dính sát khí kia.

Rốt cuộc thì đại mỹ nhân cố chấp với ngọc đến mức nào mà lần thứ hai rồi vẫn tặng cậu thế.

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng lần trước mình không nhận là vì hiểu lầm, lúc này không hiểu lầm nữa nên tặng lại?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy đại mỹ nhân bây giờ không ăn thịt yêu quái nữa nhưng cậu vẫn sợ sát khí trên nó lắm đó!

Cái này, nên nhận hay là không?

Trong lúc Thư Thời còn đang do dự, Diệp Vọng trực tiếp nhét hộp vào tay cậu, giọng điệu lạnh lùng: "Mở ra nhìn xem."

Thư Thời cầm lấy hộp gỗ, trên tay vẫn là cảm giác lành lạnh quen thuộc.

Cậu run run mở hộp ra, cứ tưởng sẽ phải ngại ngùng từ chối như lần trước, không ngờ sau khi mở ra lại không phải khối ngọc như lần trước.

Thư Thời mở to mắt, hơi giật mình.

Trong hòm có một thứ khá giống nỉ, nói đúng ra là một chiếc vòng tay đan bằng len màu nâu xám, còn khảm vài viên ngọc, rất có mỹ cảm cổ xưa.

Mà quan trọng nhất là sạch sẽ, không hề có mấy thứ huyết tinh hay sát khí linh tinh gì đấy, chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng.

Thư Thời nhìn qua còn tưởng đại mỹ nhân dùng chính lông của hắn làm ra, nhưng thấy trên ngọc không có sát khí thì cậu cũng bỏ qua.

Dù sao thì kể cả là lông nào đi chăng nữa thì cậu đều thích cả.

So sánh ra thì cái này tốt hơn khối ngọc lần trước nhiều. Ít nhất là cậu có thể mang mà không cần sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!