Bạch Trạch vô cùng khó hiểu: "Tôi cho rằng không có gì cần phải sửa."
Tuy không ở tại Sơn Hải Cảnh nhưng các loài yêu thú trong sách Khải Huyền hiện tại cũng không khác mấy so với trước đây.
Là một quyển sách vỡ lòng dành cho ấu thú trước tuổi đi học, quyển sách này đã có thể phổ cập khoa học về tập tính của các loài yêu thú, vậy còn chưa đủ?
Nhưng Diệp Vọng rất kiên trì: "Phải sửa."
Bạch Trạch cũng không biết cọng gân nào của hắn bị lệch mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng hiện tại anh đang vội ra ngoài, không có thời gian tranh luận với hắn.
"Tỳ Hưu về rồi, tôi phải ra sân bay đón, cậu ngồi đây trước đi, nếu không kẹt xe thì khoảng một tiếng nữa bọn tôi sẽ về tới."
Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Diệp Vọng đâu nữa.
Bạch Trạch cạn lời: Hoá ra ta chỉ là một công cụ hình người thôi ư?
Bên ngoài sân bay Thành phố A, sau khi đón Tỳ Hưu, Bạch Trạch nhịn không được oán giận với hắn: "Vừa rồi tên Thao Thiết kia thế mà bảo tôi phải sửa lại《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》."
Ngồi bên ghế lái phụ là một người đàn ông tóc đen diện mạo tuấn tú: "Thì cậu cứ từ chối không phải được rồi sao?"
Bạch Trạch lắc đầu lia lịa: "Không, tôi cảm giác được việc này không có đơn giản như vậy, đằng sau nhất định có gì đó, nói không chừng có liên quan đến anh bạn nhỏ nhà hắn, tôi phải đi hỏi thăm chút đã."
Nửa tiếng sau, Diệp Vọng ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà Bạch Trạch, mặt đối mặt với Tỳ Hưu.
Tỳ Hưu không có nhiều chuyện như Bạch Trạch, hắn ta chỉ đơn giản hiếu kỳ: "Nghe đồn cậu coi trọng một anh bạn nhỏ?"
Diệp Vọng rất lãnh đạm: "Ừ."
"Bao lớn?"
"Hai mươi."
Tỳ Hưu nghe xong đớ cả người, chênh tuổi cỡ này thì không đơn giản là tình yêu ông cháu thôi đâu...
Nhìn không ra tên Thao Thiết này thế mà lại có khẩu vị như vậy.
Bạch Trạch bưng từ phòng bếp ra đĩa trái cây đã được cắt xong đặt lên bàn trà, sau đó hỏi Diệp Vọng: "Rốt cuộc là tại sao cậu lại muốn tôi sửa sách?"
Diệp Vọng nghe vậy, lấy ra một cuốn《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》, lật đến trang 164 phần Hung thú, chỉ vào dòng đầu tiên, chỉ thấy trên đó viết "Thao Thiết bình sinh háu ăn, trời sinh tính tình bạo ngược..."
"Nội dung này viết không đúng sự thật."
Bạch Trạch & Tỳ Hưu: ...
Đến tột cùng là mặt phải dày đến mức nào mới có thể khí thế hùng hồn nói ra mấy lời này vậy?
Diệp Vọng thản nhiên bổ sung: "Miêu tả trên này là tôi của trước đây, không có chỗ nào giống với tôi của hiện tại."
Bạch Trạch thấy tên này chính là đang kiếm chuyện: "Cậu có thể thu lại một thân sát khí lúc biến về nguyên hình không?"
Nguyên hình lộ ra, ấu thú gặp được là bị dọa khóc ngất ngay và luôn, cái gì sai sự thật cơ?
Tỳ Hưu ngược lại cảm thấy cũng có lý: "Dù sao hiện tại hắn cũng không còn thèm ăn nữa, nếu luôn viết như thế, về sau ấu thú mới sinh sẽ cho rằng hắn vẫn giống trước kia hở chút là đánh là nuốt thú, không tốt cho thanh danh của Lão Diệp"
Diệp Vọng đồng tình sâu sắc mà gật đầu.
"Thời điểm cần thu sát khí lại thì đương nhiên ta sẽ thu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!