Chương 46: Say rượu

Hai má Thư Thời đỏ bừng, từ cổ đến tai cũng đỏ hết cả lên, nằm ườn ra bàn: "Gọi, gọi đại mỹ nhân... hức, gì mà không nghiêm chỉnh chứ!"

Liêu Hàng nhất thời im lặng, anh cũng không nghe ra nghiêm chỉnh chỗ nào.

Quên đi, dù sao cũng không thể để cho cậu uống tiếp nữa, nếu không thì cũng chẳng biết sẽ lại như thế nào.

Liêu Hàng trực tiếp ra ngoài tính tiền, sau khi trả tiền xong định đưa Thư Thời trở về.

Nhưng anh chỉ vừa nhấc một bên vai của Thư Thời lên đã bị cậu hất ra.

Thư Thời bấu lấy cái bàn, không chịu đi: "Không được, hôm nay tui nhất định phải hỏi cho rõ

-- hức! Anh nhanh gọi đại mỹ nhân đến đây..."

Liêu Hàng dỗ cậu: "Ở đây không có đại mỹ nhân đâu, chúng ta về trước được không?"

Uống rượu rồi còn muốn người đẹp, chẳng biết đã bị cô đại mỹ nhân nào mê hoặc mất.

Thư Thời không chịu: "Thế, thế anh gọi điện cho anh ta đi! Anh, anh ta lúc này, hức, chắc chắn đang ở khách sạn!"

Liêu Hàng nghe xong, vẻ mặt lại càng phức tạp, đại mỹ nhân lại còn khách sạn, nghe thế nào cũng không phù hợp với trẻ con lắm.

"Anh không có số điện thoại của cô ta, cũng chẳng biết tên là gì, sao mà gọi được đây?"

Chiếu theo logic của Thư Thời thì lúc này cũng nên từ bỏ được rồi chứ.

Thư Thời nghe vậy miễn cưỡng mở mắt ra, kéo Liêu Hàng ngồi xuống, sau đó ghé sát vào hắn nói nhỏ: "Thế tui nói cho anh biết tên của anh ta, đại mỹ nhân gọi là... ừm, là Diệp Vọng!"

Liêu Hàng không chút cảnh giác bị kéo xuống, còn bị mùi rượu trong miệng Thư Thời suýt nữa làm cho ngất xỉu.

Anh còn chưa kịp trở lại bình thường thì chợt nghe thấy hai chữ "Diệp Vọng", lại bị dọa sợ.

Con mẹ nó, anh vừa nghe thấy cái gì cơ!

Đừng có đùa anh chứ!

Cho dù là thật thì anh cũng chẳng thể dễ dàng gọi tới được không!

Liêu Hàng đã từ bỏ việc thuyết phục con ma men kia, muốn trực tiếp kéo người đi.

Nhưng dáng người Thư Thời nhìn thì tuy gầy nhưng chẳng hiểu sao anh chẳng thể khiêng dậy được, chẳng khác nào dính luôn trên bàn.

Không có cách nào khác, Liêu Hàng đành phải gọi điện cho đạo diễn, sau đó từ đạo diễn biết được số của Diệp Tứ để gọi cho anh ta.

Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói ôn hòa nhưng rập khuôn truyền đến: "Xin chào?"

Liêu Hàng nuốt nước miếng, hơi căng thẳng: "Xin, xin chào, tôi là Liêu Hàng. Hiện tại tôi với Thư Thời đang ở một quán ăn bên ngoài, cậu ta uống rượu, sau... sau đó không ngừng ồn ào muốn Diệp tổng tới đây, nên tôi mới mạo muội gọi điện, ngài xem..."

Lúc này Liêu Hàng nghĩ đến đại mỹ nhân mà Thư Thời gào cả đêm thế mà lại là Diệp tổng, cả người đều thấy không ổn.

Lỡ như cậu ta say rượu nói bậy thì anh cách cái chết cũng không xa.

Diệp Tứ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp lại: "Ngài chờ một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tứ thuật lại với Diệp Vọng. Ngón tay nắm trang sách của Diệp Vọng cứng đờ: "Ngươi đi đón."

Diệp Tứ cười, nói thêm: "Nhưng tiểu tiên sinh vẫn luôn ồn ào nói muốn gặp ngài, ngài không đi thì cậu ấy cũng sẽ không về."

Diệp Vọng hơi ngớ người, rồi nhanh chóng gấp sách lại: "Đi thôi." Hồ ly ngốc vẫn luôn dính người như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!