Chương 45: Uống rượu

Lúc Thư Thời đang rối rắm, Diệp Vọng đã giúp cậu xử lý xong vết thương.

Thư Thời hạ cái chân đang gác trên bàn trà xuống, nhìn thấy Diệp Vọng đứng lên thu xếp đồ đạc, bộ dạng giống như muốn đi, cậu quýnh lên, lời nói thốt ra: "Anh... anh có muốn ngồi lại không?"

Diệp Vọng nhìn cậu rồi nói: "Không cần."

Hôm nay hồ ly ngốc này ở cùng hắn rất mất tự nhiên, không cần miễn cưỡng.

Thư Thời bối rối chạm chạm hai ngón tay trỏ vào nhau, cũng không biết nên nói gì, chính cậu còn chưa hiểu được rõ ràng mọi chuyện.

Thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn đại mỹ nhân rời đi, còn giúp cậu đóng cửa lại.

Nghe được thanh âm cửa đóng lại, trong lòng Thư Thời cảm thấy rất khó chịu.

Có thể đại mỹ nhân cũng cảm thấy mình lãnh đạm cho nên mới như vậy.

Thế nhưng muốn cậu chủ động đi gõ cửa phòng 614, cho cậu thêm mười lá gan cũng không dám.Cứ rối rắm như vậy qua một buổi tối, sáng hôm sau Thư Thời đến trường quay nhìn thấy được đại mỹ nhân, bỗng nhiên thấy an tâm.

Ít nhất họ còn có thể gặp mặt mỗi ngày ở trường quay, vẫn có thể giống như lúc trước.

Thư Thời chủ động đi đến chào hỏi đại mỹ nhân: "Chào buổi sáng!"

Diệp Vọng gật đầu xem như đáp lại.

Nhưng trong đôi mắt đang nhìn xuống quyển sách trong tay lại không bình thản như lúc gật đầu.

Hồ ly ngốc hôm nay đã bình thường trở lại, tại sao vậy?

Thư Thời không thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đại mỹ nhân, chỉ một lòng tìm cách xoa dịu mối quan hệ, chủ động gợi chuyện.

Mãi đến khi phó đạo diễn gọi, cậu mới rời đi.

Diệp Vọng khép lại quyển sách, nhìn hồ ly ngốc đang nhắm mắt ngoan ngoãn ngồi yên cho thợ trang điểm trang điểm, sự nghi ngờ trong lòng dần dần phai nhạt.

Hôm qua có lẽ chỉ là do tâm trạng không tốt thôi.

Nghĩ như vậy, Diệp Vọng quay đầu hỏi Diệp Tứ: "Có mang đồ theo không?"

Diệp Tứ cầm từ trong túi ra một cái hộp cổ mộc màu đen tuyền đưa qua.

Diệp Vọng nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt nhu hòa vài phần.

Nếu hồ ly ngốc đã bình thường trở lại, hắn cũng có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch tìm phối ngẫu trước đó đã định.

Vừa trang điểm xong, Thư Thời đang đứng trước máy quay đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, nhịn không được hắt xì một cái.

Cậu hơi buồn bực xoa xoa mũi, tối qua bị cảm lạnh hả?

Giờ nghỉ ăn cơm trưa, Thư Thời vẫn theo thường lệ lao tới chỗ đại mỹ nhân.

Cơm trưa hôm nay là gan ngỗng nấu rượu đỏ, sau khi Thư Thời vừa lòng thỏa dạ ăn xong lại uống thêm một hớp nước chanh lớn.

Diệp Vọng đã đặt dao nĩa xuống mười phút trước khi Thư Thời ăn xong. Nhìn thấy cậu đã ăn xong hắn bèn lấy từ sau lưng ra cái hộp cổ mộc màu đen đưa tới.

"Tặng em, mở ra xem thử xem."

Ánh mắt Thư Thời sáng rỡ, ăn chực còn được nhận quà, quá đã!

Mặc dù cái hộp đen xì này không hiểu sao trông hơi kỳ lạ, nhưng cầm trong tay lại rất có cảm giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!