Diệp Vọng cầm khối thịt cổ thú trong tay, sai bảo Diệp Tứ: "Lấy cái hộp cổ mộc lần trước đặt làm tới đây."
Diệp Tứ nhìn thoáng qua khối thịt cổ thú trên tay tiên sinh, khối thịt lớn bằng bốn bàn tay người trưởng thành đang tản ra khí tức hung sát nồng đậm, cả khối thịt cháy đen, thậm chí những sợi lông linh tinh trên lớp da vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ xét riêng tính thẩm mỹ mà nói thì thứ này chắc chắn không thể đạt tiêu chuẩn.
Vậy nên anh uyển chuyển khuyên nhủ: "Nếu là quà tặng để tỏ tình thì tính thẩm mỹ có lẽ sẽ quan trọng hơn so với tác dụng của nó. Nếu chưa biết phải tặng gì, ngài có thể tìm hiểu đôi chút sở thích của tiểu tiên sinh rồi lại..."
Diệp Vọng ngắt lời anh: "Còn phải tỏ tình?" Giọng điệu vô cùng khó hiểu.
Diệp Tứ lặng đi một lát, kiên nhẫn giải thích: "Trước khi trở thành bạn lữ, phải có một bên tỏ tình trước, bên còn lại đồng ý rồi mới có thể lập lời thề để thiên địa chứng giám. Dùng cách nói của con người thì là, trước tiên phải theo đuổi, đuổi được rồi mới có thể kết hôn."
Có vài người ngay cả khi đuổi được rồi cũng vẫn không thể kết hôn, nhưng vấn đề này đối với tiên sinh ắt hẳn không thành vấn đề.
Diệp Vọng nhíu mày, cảm thấy anh nói cũng có lý: "Vậy quà tặng trước khi trở thành bạn lữ gọi là gì."
"Gọi là tín vật đính ước."
Bốn chữ "tín vật đính ước" vừa được thốt ra Diệp Vọng liền đặt khối thịt đen sì trong tay xuống, đi vòng quanh phòng khách hai vòng, cầm một món đồ khác lên.
"Cái này thì sao?"
Diệp Tứ nhìn chằm chằm món đồ kia một hồi: "Cái này chắc có thể được."
Tính thẩm mỹ cao hơn rất nhiều, hơn nữa thứ này là loại trang sức mà nhiều năm trước rất được yêu tộc ưa thích.
Chắc hẳn tiểu tiên sinh sẽ thích.
Một bên khác, Thư Thời dựa vào ván cửa từ từ lấy lại bình tĩnh. Sau đó hai chân run rẩy đi vào phòng tắm.
Vừa rồi chỉ mành treo chuông, may mà cậu chạy nhanh, doạ hồ ly nhỏ này sợ muốn chết.
Nghe nói, Thao Thiết khi ăn cũng không kén chọn giống loài để ăn đâu.
Mặc dù bây giờ cậu trong mắt đại mỹ nhân là một con người, nhưng lỡ như đại mỹ nhân người hay yêu cũng không kén chọn thì sao?
Không được, khoảng thời gian này tốt nhất là nên cách đại mỹ nhân xa chút, giữ lại mạng nhỏ mới là quan trọng.
Nghĩ đến đây, Thư Thời lại lặn xuống nước thổi bong bóng, trong lòng hơi bực bội, khoảng thời gian này lại không được ăn đồ ăn Cô Hoạch Điểu nấu rồi.Ngày hôm sau, lúc Thư Thời đến trường quay nhìn qua đã thấy được đại mỹ nhân đang ngồi dưới tán dù che nắng, trong tay hắn hình như còn cầm một cái hộp đen sì, bên trong không biết là đựng cái gì.
Khi Thư Thời còn đang tò mò nhìn chiếc hộp, Diệp Vọng dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu nhìn lại.
Thư Thời vội vàng quay đầu qua chỗ khác, giả bộ không nhìn thấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Hôm nay cậu đã cố ý chọn thời gian để tới, không bao lâu nữa là đến phần diễn của cậu, trước lúc đó chỉ cần giả bộ không nhìn thấy là được.
Như vậy cũng không cần đi tới chào hỏi, trực tiếp tránh khỏi việc thân mật tiếp xúc.
Thư Thời quay đầu nhìn trái ngó phải chứ nhất định không nhìn về hướng Diệp Vọng.
Phải tự nhiên, không được quá giả trân, giả trân sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng——
Hôm nay đại mỹ nhân bị sao vậy!
Sao cứ nhìn chằm chằm về phía mình vậy, hôm nay không cần đọc sách hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!