Chương 43: Thông suốt

Bạch Trạch không thèm quan tâm đến đống điểm tâm bị rơi và đĩa vỡ bừa bộn trên đất, nhảy dựng lên trực tiếp lui về sau ba mét, hoảng loạn hét lên: "Ngươi vừa nói cái quỷ gì vậy?"

Diệp Vọng ghét bỏ liếc nhìn hắn: "Hiện tại ta không muốn ăn ngươi."

"À." Bạch Trạch nửa tin nửa ngờ bước trở về.

"Vậy ngươi muốn ăn cái gì?"

Diệp Vọng cau mày lại: "Hồ ly."

Bạch Trạch nhìn dáng vẻ Diệp Vọng dường như thật sự không có hứng thú gì cũng từ từ bình tĩnh lại.

"Theo lý thuyết sau khi ngươi luyện hoá xong Thiên Hoả Tinh Phách sẽ không còn xuất hiện vấn đề này nữa mới đúng... à phải rồi, ngươi ăn con hồ ly kia xong có cảm giác gì không?"

Nếu là Diệp Vọng trước kia, sau khi ăn xong hẳn là vẫn thấy đói.

Diệp Vọng liếc hắn một cái, hạ giọng nói: "Ta chưa ăn."

"Hả?" Bạch Trạch ngơ ngác.

Đã thèm đến vậy mà vẫn nhịn không ăn?!

Bạch Trạch cảm thấy chuyện này so với việc Tỳ Hưu bị rớt tiền còn nghiêm trọng hơn, vội vàng truy hỏi: "Vì sao ngươi còn chưa ăn nó?"

Thịt quá cứng? Thịt quá ít? Bộ dạng quá xấu.

Diệp Vọng đan hai bàn tay lại, ngón cái bàn tay phải chầm chậm xoa xoa ngón trỏ bàn tay trái, lặng đi một chốc mới trả lời hắn: "Ta không muốn ăn cậu ấy."

Khoan....

Bạch Trạch nghe ra có gì đó sai sai: "Ngươi quen con hồ ly đó hả?"

Nếu đã có thể khắc chế sự thèm ăn, lại còn có thể lý trí cảm thấy "Không muốn ăn" thì hẳn phải quen biết ha.

"Là con hồ ly ta nuôi."

Bạch Trạch: "..."

Nhớ lại lần trước mình đến nhà trông thấy cảnh tượng Diệp Vọng chăm sóc con hồ ly kia, tự tay cho ăn, còn chơi chung với nó, rất nuông chiều.

Bây giờ tự nhiên lại muốn ăn đối phương. Hơn nữa, Diệp Vọng hình như rất bất mãn với điều này.

Vừa nghĩ như vậy, Bạch Trạch ngửi thấy mùi vị bất thường.

Sắc mặt hắn nghiêm túc: "... Trước tiên ngươi nói cụ thể tình huống cho ta nghe xem thế nào."

Mục đích Diệp Vọng đến đây chính là muốn tìm cách để hồ ly ngốc kia tiếp tục sống sót nên không chút do dự đem mọi chuyện kể ra.

"Cậu ấy muốn ta giúp lau phía sau gáy, nhưng ta nhìn đến phần da thịt sau gáy của cậu ấy lại muốn cắn xuống."

"... Là cái loại muốn cắn xong nhai nát rồi nuốt vào bụng á hả?"

Diệp Vọng thu mắt, phản bác: "Không phải, ta không muốn ăn cậu ấy, thậm chí không muốn cậu ấy bị chảy máu, nhưng lại rất muốn cắn xuống."

Bạch Trạch muốn gào thét*.

*Nguyên văn là Sparta: Bắt nguồn từ bộ phim 300 của hãng Warner Bros phát hành năm 2007, Bộ phim miêu tả cuộc chiến không cân sức giữa 300 chiến binh Sparta, dưới sự chỉ huy của vị vua Leonidas I, với 1 triệu quân của đế chế Ba Tư cổ đại. Nhân vật chính hay gào thét cổ vũ sĩ khí quân mình trước trận chiến. Ngay nay thường dùng để miêu tả cảm giác không còn gì để nói chỉ muốn gào thét mà thôi.

Đây là cái sự thèm ăn mâu thuẫn kỳ cục gì vậy hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!