Chương 41: Lau

"Là như vậy hả?" Liêu Hàng vò đầu

Thư Thời khẳng định nói: "Đúng vậy, chính là như vậy!"

Cậu phải sửa cái quan niệm không chính xác này lại cho Liêu Hàng, quan hệ của cậu và đại mỹ nhân còn trong sạch hơn cả nước máy.

Liêu Hàng thấy cậu khẳng định như vậy, ngẫm nghĩ một chút cũng thấy có lý.

"Có lẽ là anh đem chuyện bé xé ra to."Hành động của fan nhà Liêu Hàng rất nhanh chóng, không biết có phải trước đó đã chuẩn bị sẵn rồi hay không mà chưa tới mấy ngày đã đến trường quay tham ban, không chỉ đưa tặng mấy món quà nhỏ cho nhân viên sáng tạo mà còn mua đồ uống nóng và điểm tâm cho nhân viên đoàn phim.

Đạo diễn thấy mọi người bị bầu không khí này làm cho không còn tâm tư công tác, cộng thêm tiến độ quay phim trước đó rất thuận lợi, nhanh hơn so với kế hoạch ban đầu cho nên dứt khoát vung tay, cho tất cả mọi người nghỉ nửa ngày.

Thư Thời nằm trên ghế bố*, trên tay cầm ly cà phê nóng mà fan của Liêu Hàng đưa tặng, miệng ngậm ống hút dùng sức hút một ngụm lớn.

Trên đầu gối cậu còn đặt món quà nhỏ mà fan Liêu Hàng tặng, là một cái ly sứ* rất dễ thương.

*Nguyên văn là:  Mã khắc bôi: là một loại ly có tay cầm lớn, tiếng anh gọi là mug nên phiên âm thành mã khác bôi, thường dùng để đựng đồ uống nóng như trà, cà phê, sữa..., thường làm bằng các loại chất liệu như sứ, thuỷ tinh, nhựa plastic... cũng có vài loại ly được điêu khắc từ đá nhưng giá khá cao. (nguồn Baidu)

Ánh mắt cậu nhìn xa xăm, khẽ thở dài: "Em cảm thấy như mình vừa ăn nửa quả chanh."

Diệp Vọng nằm trên ghế bên cạnh nghe vậy quay người qua hỏi: "Ly em uống có vị chua?"

"Không, là lòng em chua."

Cậu cũng muốn có được nhiều người yêu thích như vậy.

Đoàn phim lúc này đang quay ở sân bóng rổ, Thư Thời nằm chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng ồn ngoài sân vọng vào, cậu ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc vẫn ngậm ống hút đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Vọng không hiểu lắm, nhưng xét thấy tâm tình của hồ ly ngốc vừa rồi không tốt lắm nên cũng đứng dậy đi theo.

Thư Thời đi thẳng ra khỏi sân bóng, bên ngoài sân bóng có mấy bậc thang cao cao, Liêu Hàng cùng fan nhà hắn đang ở chỗ đó.

Fan rất nhiệt tình, nhìn thấy Liêu Hàng phiên bản người thật thì hưng phấn đến muốn phát điên, lập tức trưng ra trước mặt hắn nào quà, nào tranh, nào băng rôn.

Thư Thời đứng ở lan can của bậc thang bên cạnh, lẳng lặng nhìn qua bên đó

Diệp Vọng nhìn thấy cảnh này rốt cuộc cũng hiểu nghĩa của câu ăn phải chanh: "Hâm mộ?"

Thư Thời cắn ống hút ngẫm nghĩ một hồi: "Cũng không phải là hâm mộ, chỉ là cảm thấy được nhiều người yêu thích như vậy hẳn sẽ rất tuyệt, rất có cảm giác thành tựu."

Con người bởi vì trên người ai đó có phẩm chất đặc biệt mà hâm mộ đối phương, bản thân nếu được nhiều người yêu thích chính là một loại công nhận.

Thư Thời lúc này chưa trang điểm, vì đang ở bên trong trường quay nên cũng không mang khẩu trang, đứng đó một lúc, bên kia cũng có vài người để ý, đang nhỏ giọng thì thầm.

Liêu Hàng thấy vậy, theo tầm mắt của các cô mà nhìn qua liền nhìn thấy bóng lưng Thư Thời, quay đầu lại giải thích với fan nhà mình: "Đó là nam thứ của bộ phim anh đang đóng, cậu Thư, poster trên Weibo có ảnh HD đấy."

"Ủa... lúc trước tụi em có xem poster trên Weibo nhưng hình như không đẹp bằng người thật nha."

...

Một bên khác, Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc đã trở lại, lại nghĩ đến lời đối phương vừa nói hắn cũng không thể hiểu hết ý nghĩa trong đó.

Hắn là hung thú do trời sinh đất dưỡng, chưa bao giờ được con người hay yêu quái nào yêu thích, cũng chưa bao giờ có được lực tín ngưỡng.

Trong quá khứ, Bạch Trạch là thần thú thường được nhân loại thờ cúng nhất, trải qua mấy vạn năm vật đổi sao dời, con người trở nên thích cầu tài cầu lộc, thế là chuyển qua thờ cúng Tỳ Hưu.

Nhưng mặc kệ là Bạch Trạch trước đây hay Tỳ Hưu bây giờ, đều không đánh lại hắn.

Thế nên hắn cũng không thèm quan tâm bản thân có được thờ cúng hay có được lực tín ngưỡng hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!