Chương 40: Nước sốt

Hôm sau, Thư Thời đang học thuộc lời thoại như thường lệ chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dường như cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt sau lưng mình, khiến cho hồ ly không thoải mái.

Nhưng đến khi cậu buông kịch bản xuống nhìn xung quanh thì lại không phát hiện ra điều gì, chỉ thấy đại mỹ nhân đang gật đầu chào hỏi với cậu.

Vẻ mặt Thư Thời khó hiểu, chẳng lẽ là tối qua không ngủ đủ nên xuất hiện ảo giác?

Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ngủ cũng ngon lắm mà, ngay cả nằm mơ cũng không có.

Ở bên kia, Diệp Tứ, đứng bên cạnh vừa rót cho tiên sinh nhà mình một cốc soda, duy trì im lặng không lên tiếng.

Cuốn sách ngày hôm qua chưa đọc xong, sáng nay vẫn thấy nằm cô đơn trên bàn, không được mở ra.

Mà Diệp Vọng dường như đã mất hứng thú với cuốn sách này, chỉ nhàn nhã nhìn Thư Thời. Ánh mắt hắn mang theo vài phần nghiền ngẫm, còn có chút đăm chiêu.

Từ khi đến đoàn phim, hắn chỉ ngồi một bên, chẳng mấy khi để mắt đến hành động của hồ ly ngốc.

Chỉ có cho ăn ngày ba bữa là còn nghiêm túc, ngoài ra hắn mặc kệ.

Nhưng hôm nay hắn quan sát mới phát hiện, hồ ly ngốc này quả thật hơi ngoài dự kiến của hắn.

Trước đạo diễn luôn miệng khen cậu có thiên phú, hắn cũng chỉ cho rằng đó là lời nịnh nọt hay khách sáo mà thôi, nhưng lúc này mới biết được, hồ ly ngốc kia đúng là có chút tài năng.

Đối với những bước chuẩn bị cảm xúc mà những người khác phải làm, cậu đều không cần. Mắt nhắm lại một cái rồi mở ra, thì cậu đã hoàn toàn thành một người khác.

Quả là có thể kham được mấy lời khen của đạo diễn. Có khi là quá đủ ấy chứ.

Chỉ có điều, hồ ly ngốc kia đối xử với người khác thật quá mềm mỏng.

Mấy nhân viên đằng sau không biết đang đợi ai, chỉ cách hồ ly ngốc chừng mười bước chân, đang nhỏ giọng tám chuyện về hồ ly ngốc.

Mà hồ ly ngốc kia rõ ràng đã nghe không sót chút gì, lại chẳng tỏ vẻ, không còn bộ dáng diễu võ dương oai như lúc trước ở nhà.

Diệp Vọng nhíu mày, cảm thấy chỉ có điểm này là hắn không thích được.

Đúng là Thư Thời đã nghe hết lời nói của diễn viên quần chúng kia. Người nọ thấy cậu thân thiết được với không chỉ đại mỹ nhân mà còn Liêu Hàng, chị Thi Vân thì cảm thấy cậu "có người chống lưng", "nịnh hót lấy lòng" các thứ.

Nhưng cậu cũng chẳng thấy cần thiết phải bực về chuyện ấy. Tư tưởng của gã bẩn thỉu, cậu chẳng cần phải so đo, chấp nhặt với gã. Vì vậy cậu chẳng để ý nữa, vẫn là một bộ dáng không hay biết gì mà nói chuyện với Liêu Hàng như cũ.

Nhưng cậu còn chưa nói được mấy câu lại chợt nghe thấy tiếng kinh hô từ đằng sau.

"... Này! Anh làm sao thế? Không có chuyện gì chứ?"

"Sao đang đi trên đường phẳng mà cũng ngã đến rách mặt thế, có muốn đi viện không?"

Thư Thời quay đầu lại thì thấy người vừa rồi nói xấu cậu đang cực kỳ chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, xem chừng là vừa vồ ếch xong. Chẳng biết răng có sao không chứ mặt còn có cả vệt máu.

Nhìn qua hơi đáng sợ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chẳng lẽ thật sự là trên đầu ba thước có thần linh?

Lúc gần đến mười giờ, Diệp Tứ nhận được cuộc gọi của Cô Hoạch Điểu, hỏi trưa hôm nay phải làm món gì.

Diệp Tứ nghi ngờ hỏi lại: "Không phải bình thường đều là tự bà quyết định à?"

Cô Hoạch Điểu cũng lơ mơ: "Tại sáng nay tiên sinh nói với tôi, kêu tôi chờ đến khi ngài ấy gọi lại chọn món."

Nhưng bà chờ đến giờ cũng không thấy gì, bèn gọi điện hỏi lại.

Diệp Tứ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Diệp Vọng: "Thưa ngài, cơm trưa hôm nay..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!