Chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng cửa phòng đã được mở ra. Gương mặt tuấn tú của đại mỹ nhân xuất hiện, một đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía Thư Thời, lòng can đảm mà cậu tích góp trước đó phút chốc bay hơi sạch sành sanh.
"Có việc?" Hồ ly ngốc này trước giờ chưa từng chủ động gõ cửa phòng hắn.
Thư Thời cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình rồi.
Lỡ như lát nữa đại mỹ nhân không đồng ý thì mất mặt lắm, hắn là một người xét nét như vậy, làm sao chịu đến chỗ vừa ồn ào vừa chen chúc như rạp phim.
"Cũng... cũng không hẳn là có việc..."
Diệp Vọng nhìn đỉnh đầu hồ ly ngốc, nghe giọng điệu ấp a ấp úng của cậu, mày khẽ cau lại.
"Có việc thì nói."
Thư Thời nghe thấy câu này, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau, thầm nghĩ mặc kệ không thèm quan tâm nữa, cùng lắm có mất mặt thì cũng chỉ có hai người họ biết.
"Chuyện là... tối thứ bảy này anh có rảnh không? Em, em muốn——"
"Anh Tiểu Thời, sữa chua hồi nãy anh muốn ăn em mua rồi này!" Đầu kia của hành lang khách sạn đột nhiên vang lên giọng nói của Tiểu Hiên. Âm thanh hãy còn vang vọng đã thấy người đang chạy thẳng tới chỗ Thư Thời.
Diệp Vọng dường như không thèm quan tâm tới người này, chỉ nhìn hồ ly ngốc vừa rồi đang nói đột nhiên dừng lại: "Em muốn cái gì?"
Thư Thời trưng ra gương mặt như muốn khóc tới nơi: "Em, em không muốn nữa." Không dám muốn nữa huhu.
Tiểu Hiên lúc này đã chạy gần đến, đột nhiên trông thấy Diệp Vọng đang đứng trước mặt Thư Thời thì bị dọa đến nấc một cái.
Đều do cái khung cửa đáng chết này hại hắn vừa rồi không thấy được có người đứng đấy!
Nếu sớm thấy được hắn đã hạn chế lại lời nói và hành động của mình rồi.
Đúng lúc này, Diệp Tứ từ trong phòng đi ra, gật đầu với Diệp Vọng và Thư Thời xong liền đưa tay cầm lấy túi sữa chua trên tay của Tiểu Hiên đưa cho Thư Thời: "Đây là của ngài, xin cầm cẩn thận."
Nói xong liền xoay lưng Tiểu Hiên lại, đẩy người đi: "Trợ lý Lộ, tôi nghe nói ở dưới lầu có một tiệm cà phê mùi vị ngon lắm, không biết cậu uống thử chưa?"
Tiểu Hiên cuống quýt thuận theo lực đẩy mà cách xa Diệp Vọng: "Vẫn... vẫn chưa uống thử..."
Để lại mỗi Diệp Vọng cùng Thư Thời trên hành lang vắng vẻ.
Thư Thời cầm túi sữa chua trên tay, đang suy nghĩ xem có nên đi xem một mình hay không, nhưng nếu vậy sẽ lãng phí một vé xem phim.
Nhưng lỡ như lát nữa đại mỹ nhân không đồng ý, mình bị mất mặt, vậy không phải là càng thiệt hơn sao?
Diệp Vọng nhìn con hồ ly ngốc đang xoắn xuýt trước mặt mình, vốn dĩ kiên nhẫn không có bao nhiêu giờ đã sắp hao hết.
Hắn dằn lòng lặp lại lần nữa: "Tối thứ bảy ta rảnh, em có một phút để trình bày."
Thư Thời siết chặt túi nhựa đựng sữa chua trong tay, suy nghĩ dao động giữa việc bỏ đi với liều thôi.
Cuối cùng quyết tâm, liều!
Cậu dúi túi sữa chua trong tay vào ngực Diệp Vọng, vẻ mặt bi tráng như chiến sĩ sắp ra chiến trường: "Em muốn mời anh đi xem phim! Có được không?!"
... Nhận sữa chua của cậu rồi chắc sẽ không tiện từ chối đâu ha?
"Được." Giọng nói Diệp Vọng không hề có chút gợn sóng nào của Diệp cất lên.
Ơ?
Thư Thời tròn mắt, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy cánh cửa trước mặt lạch cạch một tiếng đóng lại...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!